Thẩm Tinh Tuế khiếp sợ với tốc độ lật mặt của mẹ mình.
Phó Kim Tiêu không để cậu ôm hộp vải này.
Anh đưa cho mẹ Ngô đang đứng cạnh, dặn dò một ít việc cần chú ý cho bà rồi mới rời đi.
Từ Ân Chân và Lena đi trước nhỏ giọng trò chuyện, để hai đứa nhỏ đi đằng sau.
Phó Kim Tiêu thấy Thẩm Tinh Tuế cau mày, thấp giọng nói: "Xem ra bác trai và Thẩm Minh Lãng đều đang ở bên trong."
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại biết vậy ạ?"
Phó Kim Tiêu câu môi: "Xem thái độ của bác gái thì có thể đoán được vài phần.
Bọn họ vừa biết chuyện chúng ta có phải không?"
Thẩm Tinh Tuế khẽ gật đầu.
Chột dạ, cậu nhỏ giọng: "Em nói chuyện này cho mọi người mất tiêu rồi."
Chưa bàn bạc trước với anh đã nói...!Thẩm Tinh Tuế thừa nhận bản thân cậu đang rất thấp thỏm.
Không ngờ rằng người đàn ông bên cạnh lại chỉ cười khẽ một tiếng.
Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt.
Phó Kim Tiêu ôn hòa nói: "Cũng chẳng phải cái gì ghê gớm, lẽ ra anh phải thưa chuyện từ lâu rồi."
Thẩm Tinh Tuế thấy anh nói như vậy mới yên tâm phần nào.
Tiếp tới, cậu lại nhớ tới phản ứng của cha và anh cả, nói khẽ: "Nhưng mà...!ba với anh em hình như không đồng ý..."
Nếu là người bình thường khi đối mặt với nhà Thẩm, đặc biệt là CEO trẻ nhất của tập đoàn lớn thì có lẽ họ đã luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào cho phải.
Tuy nhiên, Phó Kim Tiêu thì không như vậy.
Tư thái của anh vẫn giữ vẻ nhàn nhã tự nhiên, tác phong thành thục ổn trọng không chút e sợ nào.
Sau khi vào cửa, ánh mắt trong phòng khách cùng lúc tập trung hết vào hai người.
Khóe miệng Phó Kim Tiêu gợi lên ý cười, chào hỏi: "Bác trai dạo này thế nào ạ?"
Thẩm Minh Lãng ngồi cạnh lạnh lùng đảo mắt nhưng không khiến ý cười trên mặt Phó Kim Tiêu giảm đi.
Anh không nhanh không chậm bắt chuyện: "Minh Lãng, trùng hợp quá nhỉ? Cuộc hẹn đi chơi gôn lần trước là lỗi tôi có việc bận đột xuất nên không thể đi được.
Hôm nào để tôi mời cậu đi nhé."
Thẩm Minh Lãng cất tạp chí, móc mỉa: "Ngài Phó đây bận rộn như vậy còn có thời gian mời tôi đi chơi sao? Nơi này là nhà tôi, có gì mà trùng hợp cơ chứ?"
"À thế hả?" Phó Kim Tiêu chậm rãi đáp lại, cười đến mức Thẩm Minh Lãng muốn đấm anh một cái: "Về sau tôi sẽ tới đây thường xuyên hơn, đỡ cho cậu phải nhớ nhung người bạn tốt này."
Thẩm Minh Lãng: "...."
Có quỷ mới thèm nhớ cậu!!
Phó Kim Tiêu lại lấy ra một một hộp quà tinh xảo để trước mặt Thẩm Ung, giới thiệu: "Bác trai, khoảng thời gian khi đi công tác ở nước ngoài, cháu may mắn được tham gia một buổi đấu giá.
Chiếc đồng hồ này chính là tác phẩm cuối cùng trước khi tạ thế của nghệ nhân Richard làm ra.
May mắn cháu có duyên gặp nó, nhớ ra bác rất hứng thú với đồng hồ nên mới đem về gửi tặng."
Ánh mắt Thẩm Ung rơi xuống chiếc hộp nhỏ, cất giấu bên trong là chiếc đồng hồ tinh xảo.
Tuy đã gặp qua rất nhiều kỳ trân dị bảo nhưng Thẩm Ung vẫn bị vẻ đẹp cổ điển và nhã nhặn của chiếc đồng hồ hấp dẫn.
Đó chính là tác phẩm thế kỷ của nghệ nhân làm đồng hồ Richard khiến khó có người đàn ông nào chống cự nổi.
Nhưng Thẩm Ung lại chỉ nhàn nhạt rời tầm mắt, nói: "Tuy cậu có lòng nhưng đồ này quá hiếm, bác nghĩ cậu cứ mang về đi..."
Ý của ông rất rõ ràng: Không cần chiếc đồng hồ này, đồng thời muốn vạch rõ khoảng cách với Phó Kim Tiêu.
Thẩm Ung từ chối món quà, không thừa nhận bản thân và Phó Kim Tiêu là người một nhà cũng như không muốn "gả" con trai nhỏ của mình cho anh.
"Bác trai khiêm tốn quá rồi.
Chiếc đồng hồ này là kết tinh tài hoa của nghệ nhân Richard.
Nếu để người khác sở hữu thì chỉ sợ khó có thể lĩnh ngộ được hết sự độc đáo này." Phó Kim Tiêu dường như không nhận ra bản thân bị làm khó, nhã nhặn nói tiếp: "Vậy nên chiếc đồng này dù được cất giữ hay rơi vào tay của kẻ không biết thưởng thức thì cũng coi như lãng phí công sức của nghệ nhân.
Cũng chỉ có bác trai mới là người xứng đáng sở hữu chiếc đồng hồ này nhất thôi ạ."
Lời này nói khéo thật.
Vừa tâng bốc Thẩm Ung một cách tự nhiên lại trình bày được lý do để ông khó từ chối.
Mặt lạnh của Thẩm Ung cũng buông lỏng không ít, ông nói: "Xem ra cậu cũng hiểu nhiều về đồng hồ, từng nghiên cứu qua à?"
Phó Kim Tiêu câu môi: "Có biết nhưng vẫn kém xa bác nhiều."
Thẩm Ung rũ mắt, nhìn lướt qua chiếc đồng hồ kia.
Đương nhiên ông sẽ không ngu ngốc đến mức cảm thấy Phó Kim Tiêu là tri kỷ, sẽ vì một chiếc đồng hồ quý mà tốn công sức.
Ắt hẳn là anh có lý do sâu xa đằng sau..
"Không phải khiêm tốn, cậu rất ưu tú." Thẩm Ung chậm rãi đáp, âm mưu rạch ròi mối quan hệ của hai người: "Tuế Tuế nhà bác tuổi còn nhỏ, cảm ơn cậu đã không ngại phiền dạy dỗ thằng bé.
Một người thầy có tâm như vậy, chúng ta còn phải tới nhà cảm tạ mới phải."
Phó Kim Tiêu mỉm cười: "Quan tâm em ấy là chuyện cháu tự nguyện thôi ạ.
Tuế Tuế rất đáng yêu và nhanh nhẹn, bản thân cháu cũng rất thích em ấy.
Phải nói rằng có thể chăm sóc Tuế Tuế là may mắn của cháu mới đúng."
Thẩm Ung vẫn kiên trì: "Bác không rõ thông tin trong giới giải trí nhưng cũng nghe được một vài điều như Cậu cả nhà Phó có sức hút rất lớn.
Nhiều người nói rằng cậu Phó đây gặp không ít hoa bướm.
Tuế Tuế nhà bác còn non trẻ, khó có thể sánh với hoa kia bướm nọ...!sợ rằng khó gánh nổi phúc diễm cậu."
"Ba..."
Thẩm Tinh Tuế đứng cạnh thỏ thẻ mở miệng: "Thật ra thầy Phó không trêu hoa ghẹo nguyệt như mọi người đồn đâu ạ."
Thẩm Ung: "..."
Đúng là con trai như bát nước đổ đi mà!!
Phó Kim Tiêu thật ra vẫn giữ vững nụ cười trên mặt.
Cho dù bị Thẩm Ung chất vấn thì anh cũng không buồn bực.
Phó Kim Tiêu vẫn giữ vững tác phong thanh lịch của mình và phát huy chúng nhuần nhuyễn: "Thế gian này chẳng thiếu giai nhân nhưng tri kỷ để bầu bạn lại hiếm có khó tìm.
Cháu từng được nghe kể rằng bác Thẩm thời trẻ cũng đã làm nhiều người tương tư, cuối cùng lại làm nên một giai thoại với bác gái."
Thẩm Ung nhớ lại chuyện xưa với vợ mình, khuôn mặt nhu hòa.
Mà cách đó không xa, vợ ông còn đang tám chuyện quên trời quên đất với người bạn Lena của mình.
Thậm chí, các bà đã bắt đầu lo lắng trang phục kết hôn của hai đứa nhỏ sẽ là gì, phối cùng với loại trang sức nào, của hồi môn gồm những thứ gì,...
Sắc trời dần tối, bên ngoài cũng đã ngớt mưa.
Thẩm Tinh Tuế cuối cùng cũng tìm được cơ hội kéo cả hai rời khỏi phòng khách, nói với Phó Kim Tiêu: "Em bị dọa sợ chết khiếp rồi đây này.
Lúc anh với ba nói chuyện, em cảm thấy bản thân còn khẩn trương hơn hai người cơ ấy."
Hai người vào phòng đàn của cậu.
Phó Kim Tiêu đi sau đóng cửa lại, cong môi: "Khẩn trương gì chứ?"
Thẩm Tinh Tuế rối bời.
Cậu không thể nói rõ bản thân khẩn trương là vì lý do gì, chỉ có thể ngồi xuống nhấn phím đàn để mượn cớ nghĩ kỹ.
Thế nhưng dù có làm gì thì dòng suy nghĩ trong đầu cậu vẫn hỗn loạn.
Bỗng nhiên, ở đằng sau lưng có thân nhiệt áp vào.
Ngón tay dài trắng nõn của Phó Kim Tiêu uốn lượn trên các phím đàn, tạo thành giai điệu dễ nghe kéo lại tâm trí của Thẩm Tinh Tuế.
Hai người cách nhau rất gần, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Tiếng đàn êm dịu của dương cầm làm dịu tinh thần người nghe.
Trong nháy mắt, Thẩm Tinh Tuế nhớ tới mở màn của [Tinh Quang] một năm trước.
Khi ấy, người đàn ông này mặc tây trang lộng lẫy, ngồi trên sân khấu trình diễn một bản nhạc dương cầm thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người.
Phó Kim Tiêu không ngừng động tác trên tay, trầm giọng hỏi: "Lo ba em không đồng ý, không cho chúng ta bên nhau sao?"
Thẩm Tinh Tuế đỏ mặt, đáp lại: "Vì em thấy ba với anh cả nhìn nghiêm túc lắm, em sợ..."
"Sợ bọn họ làm khó anh, hay là sợ anh thấy khó mà lui?"
"Nhưng mà có vẻ em đã