Sau Khi Trọng Sinh Phu Quân Biến Thành Đồ Dính Người

Hẹn Gặp


trước sau

Editor: Bingo

Hôm sau, Tống Khúc Âm bị Mộng Chi gian nan kéo đi.

Tống Khúc Âm nghĩ đến đi gặp Phong Hành Mạch trong lòng liền hơi bực bội.

“Tiểu thư, này...”

Tống Khúc Âm bắt lấy tay Mộng Chi, đôi xinh đẹp lóe quang mang khác thường.

“Mộng Chi, ta chính mình tới hoá trang.”

Chính mình vẽ, vui sướng vô cùng.

Mộng Chi nhìn khoé miệng Tống Khúc Âm nổi lên ý cười, cười như vậy làm lòng nàng có chút sợ hãi.

Tiểu thư, thật sự được không?

......

Phong Hành Mạch thực thông minh, hắn biết vòng qua Sở phủ làm Tống Khúc Âm ngồi trên kiệu của hắn.

Tống Khúc Âm nhìn Phượng Thành đã bắt đầu đông đúc, trên mặt hiện ra vài phần ý cười, chỉ là ý cười này toàn bộ bị khăn che mặt che đậy lại.

Kiệu phu cùng thị vệ đi theo sau đều là người của Phong Hành Mạch, bọn họ liếc nhau ám chỉ điều gì.

Đến Ngàn luật các, Tống Khúc Âm hạ kiệu, tản bộ đi vào.

Nghe nói Trấn Tây thế tử không thích nữ tử, hơn nữa theo nghiên cứu kiếp trước của nàng đối với Phong Hành Mạch hắn càng chán ghét cô nương tính cách hay thay đổi.

Như vậy kế tiếp thế nhưng dễ làm.

Ở lầu hai Ngàn luật các Thiên tự nhã gian phòng thứ nhất.

Phong Hành Mạch mặc trường bào màu tím, tóc dài đen nhánh được một cây trâm ngọc cố định, lười biếng ngồi ở trên ghế, đôi mắt khẽ nâng nhìn người hát trên đài.

Tống Khúc Âm đi đến cửa nhã gian, bước chân hơi dừng, nàng thấy Phong Hành Mạch ở bên trong.

Tống Khúc Âm, qua hôm nay, về sau không bao giờ muốn tái kiến Phong Hành Mạch, thời gian kéo dài ngươi không nhất định là đối thủ của hắn!

Nàng nói với chính mình, một lần hai lần còn tốt,

Tống Khúc Âm báo số phòng của chính mình, Phong Hành Mạch nhìn thoáng qua cửa đúng lúc thấy được Tống Khúc Âm, hắn chào hỏi gọi Tống Khúc Âm đi vào.

Tống Khúc Âm lại lần nữa hít sâu khẩu khí, ngẩng đầu đôi mắt nhíu lại, bước chân hướng bên trong đi vào.

“Đa tạ Thế tử mời, tiểu nữ vô cùng cảm kích.”

Mộng Chi thân mình run lên, kinh ngạc lại hoảng sợ nhìn Tống Khúc Âm, đôi mắt phảng phất đang nói: Đây là ai? Giọng nói của Tiểu thư nhà nàng bị làm sao vậy?

Người hầu hạ bên cạnh cũng đều cả người run lên, ánh mắt nhìn trên người Tống Khúc Âm.

Tống Khúc Âm trấn định tự nhiên, nàng ngồi ở vị trí Phong Hành Mạch chỉ nàng, thanh âm lại lần nữa vang lên.

“A nha, là diễn như này a, ngày thường tiểu nữ muốn xem đều không tìm được thời cơ xem, không nghĩ tới hôm nay nhờ phúc khí của Thế tử có thể xem.”

Sắc nhọn đồng thời còn có chút ngọt, người nghe được đều cảm thấy không thoải mái trong lòng, tưởng phun lại phải nhịn.

Mộng Chi nhíu nhíu mi, sau khi thấy bộ dáng của Tống Khúc Âm trong lòng có vài phần tính toán, nỗ lực đem khó chịu trong lòng áp xuống.

Tống Khúc Âm ánh mắt thẳng tắp nhìn ở trên đài, nàng khi kinh ngạc khi im lặng, rộn ràng nhốn nháo giống bà điên.

Bọn hạ nhân nỗ lực thu hồi ánh mắt khinh thường, chính là nhìn đến động tác của Tống Khúc Âm lại nhịn không được muốn cười, thật là, tuy rằng từ bần dân ra nhưng tốt xấu cũng được danh viện giáo dưỡng sáu năm, như thế nào còn không quy củ như vậy.

Duy nhất không có biến đổi chính là Phong Hành Mạch.

Hắn từ đầu chí cuối đều là mặt mày khẽ nâng, sắc mặt không vui không buồn.

“Không biết Tống cô nương là nhìn đến chổ nào mà có phản ứng lớn như vậy?”

Tống Khúc Âm mới vừa diễn một chút động kinh, nàng mới ngồi xuống, liền nghe được Phong Hành Mạch chủ động kêu nàng.

Mí mắt nàng khẽ nhúc nhích, quay đầu xem Phong Hành Mạch, Phong Hành Mạch sắc mặt nhàn nhạt, nhưng như có như không mang theo một tia cười quỷ dị khủng bố!

Nàng lại lần nữa quay đầu lại, bỗng nhiên cười ha hả: “Tiểu nữ không nghĩ tới này di nương ngốc như vậy, cư nhiên hãm hại chính mình, ha ha ha ha.”

Tiếng cười liên tiếp cùng với động tác khoa trương rất là làm người ghét bỏ.

“Ân, ta cũng cho rằng như vậy.” Phong Hành Mạch gật gật đầu, đồng ý Tống Khúc Âm nói.

Tống Khúc Âm cười đột nhiên im bặt? Này trong kịch di nương vì hãm hại chính phu nhân dùng thủ đoạn đã thực tốt.

“Không biết Tống cô nương nếu là gặp được loại sự tình này nên xử trí như thế nào?”

Phong Hành Mạch nghiêng đầu vừa hỏi, Tống Khúc Âm trong lòng giãy giụa vài phần.

“Bổn cô nương sẽ không làm chính mình gặp được loại sự tình này.”

Gã sai vặt bọn nha hoàn thấp thấp cười rộ lên, không cho chính mình gặp được loại sự tình này, là nói trượng phu mình sẽ không cưới thiếp sao?

Thật là chê cười, phóng nhãn nhìn toàn bộ Phượng Thành, có bao nhiêu nhà giàu có thể làm được hậu viện sạch sẽ?

Bọn họ cười Tống Khúc Âm si tâm vọng tưởng, lại không biết Tống Khúc Âm thật sự nghĩ như vậy.

Tống Khúc Âm sẽ không làm chính mình gả cho người khác làm thiếp.

Nàng không nghĩ tới sẽ có người hiểu nàng, nhưng Phong Hành Mạch nói:

“Ta cũng cảm thấy cô nương có khả năng làm được.”

Cái này làm Tống Khúc Âm sửng sốt trong lòng, nhưng thực mau Tống Khúc Âm lại đem đầu hướng trên bàn.

Tống Khúc Âm muốn hỏi Phong Hành Mạch hắn như thế nào biết “Lăng lụa”, nhưng Phong Hành Mạch trước sau không đề cập tới hai chữ“Lăng lụa” , nàng cũng không biết nên như thế nào tự nhiên nói lên hai chữ này.

Xung quanh an tĩnh xuống.

Không đến nửa khắc, tiếng khóc đứt quãng từ nhã gian truyền tới, mọi người đem ánh mắt tập trung ở trên người Tống Khúc Âm.

“Ô ô ô.. Quá thảm.. Thân là thiên kim tiểu thư lại như thế nào, còn không phải muốn gả nhầm người xấu sao....”

Tiếng khóc hẳn là làm phiền người, nhưng lần này nhóm nha hoàn và sai vặt không có phiền Tống Khúc Âm.

Này diễn cuối cùng thật là cảm động, thiên kim tiểu thư tuy sinh ra trong danh môn, nhưng là toàn bộ sinh hoạt sau này đều không phải chính mình mong muốn, cuối cùng hậm hực mà chết.

“Thế tử, hôm nay tiểu nữ sợ là không thể ăn cơm, cảm xúc có chút không tốt, mong rằng Thế tử thứ lỗi.”

Nói xong Tống Khúc Âm liền đứng dậy, Mộng Chi thấy Tống Khúc Âm đứng dậy liền chạy nhanh đi đến bên người Tống Khúc Âm.

“Nga, xem ra Tống cô nương là sốt ruột trở về.” Phong Hành Mạch lãnh đạm nói, khóe miệng còn có một tia độ cong, không biết là cười hay là cái gì.

Chóp mũi Tống Khúc Âm còn mang theo khóc nức nở: “Tổ mẫu luôn luôn yêu thương Âm Âm, vừa rồi đã phái người tới tìm Âm Âm, Âm Âm thật sự không tiện lưu lại.”

Nàng đã nâng bước chân lên, hướng cửa mà đi.

Tống Khúc Âm mới vừa mở cửa, một cái ăn chơi trác táng công tử từ bên người nàng đi qua, công tử kia bước đi như gió, cùng bạn bè bên cạnh nói chuyện, Tống Khúc
Âm cảm nhận được một cổ lực lượng cường đại đem nàng đẩy ra.

Bỗng nhiên, khăn che mặt của Tống Khúc Âm rơi xuống, thân mình ngã về phía sau.

Một bàn tay dày rộng đỡ eo nàng, làm nàng may mắn không té ngã trên mặt đất, nhưng là nàng nghe được rõ ràng tiếng hút khí chung quanh, nàng muốn bảo vệ thể diện, nhưng hiển nhiên đã chậm.

Lúc này Phong Hành Mạch càng là dán sát ở bên tai Tống Khúc Âm, không biết nói gì đó làm sắc mặt Tống Khúc Âm hơi đổi.

“Thực xin lỗi a, cô nương.” Công tử ca ăn chơi trác táng cà lơ phất phơ xin lỗi Tống Khúc Âm đánh gãy hai người bọn họ, công tử kia còn làm mặt quỷ nhìn nàng cùng công tử ôm lấy nàng.

Ăn chơi trác táng công tử duỗi đầu xem Tống Khúc Âm trông như thế nào, lại lập tức rụt đầu trở về còn nói thầm: “Thật xấu, dọa chết người.”

Tống Khúc Âm nghe được lời nói của nam tử kia, nháy mắt đôi mắt nhiễm một tầng sương mù.

“Thực xin lỗi, là tiểu nữ làm các vị sợ, tiểu nữ hiện tại lập tức liền rời đi.”

Nói xong liền mang theo Mộng Chi chạy nhanh rời đi, Phong Hành Mạch tưởng ngăn cản đều không kịp.

Bóng dáng Tống Khúc Âm rời đi nhìn qua có một tia đáng thương.

Tả Án nhìn Phong Hành Mạch, muốn nói cái gì, nhưng là Phong Hành Mạch lại đột nhiên cười, nụ cười này tràn ngập sinh khí, cái này làm cho Tả Án sợ ngây người một chút, Tả Án đem toàn bộ lời muốn nói nuốt xuống.

Hạ nhân cùng bọn nha hoàn đều đi ra ngoài, trong phòng trống không, trên sân khấu kịch cũng không có âm thanh.

Phong Hành Mạch ngồi một mình ở nhã gian, đôi mắt khéo hờ, khóe miệng khẽ nhếch như là tìm được đồ vật quan trọng, chén rượu màu trắng tùy tay hắn lắc qua lắc lại tạo ra gợn sóng.

Cái kia cà lơ phất phơ công tử đi vào ngồi ở bên cạnh Phong Hành Mạch.

“Ta nói Thế tử, Tống cô nương bên ngoài đồn đãi là mỹ nhân số một số hai mỹ nhân, đồn đãi như thế nào một chút đều không đáng tin.”

Phong Hành Mạch liếc mắt nhìn nam tử một cái, không nói chuyện.

“Ta còn nói làm gì mang theo khăn che mặt tới, nguyên lai là xấu a, may mắn trong lòng ta nghĩ ra một kế, đem khăn che mặt làm rớt, bằng không đã thật sự bị đồn đãi hại thảm rồi.”

Triệu Hi Phong vẻ mặt nghiêm túc, hắn cùng Phong Hành Mạch giống nhau, thật đúng là không có gặp qua Tống Khúc Âm trông như thế nào, chỉ là đồn đãi nói nàng bế nguyệt tu hoa người so với hoa càng đẹp , Khánh công yến hắn có việc không đi, hôm nay vốn định gặp một lần lại không nghĩ mang theo khăn che mặt, còn nhờ hắn thông minh vẫn có thể thấy gương mặt thật của Tống Khúc Âm.

"Hết thảy ngươi đều chuẩn bị tốt sao?”

Phong Hành Mạch bỗng nhiên nghiêm túc lên, làm Triệu Hi Phong cũng đi theo nghiêm túc lên.

Hắn biết Phong Hành Mạch chỉ chính là cái gì, hắn gật đầu.

“Kia nếu làm xong, ngươi đi sân giáo luyện cùng Tả Án giao thủ một chút, đừng đến lúc đó không được.”

Triệu Hi Phong mặt một chút thay đổi, cùng Tả Án giao thủ, kia mệnh hắn còn có sao?

Tả Án ở một bên cười tủm tỉm nói: “Thỉnh đi, Triệu công tử.”

Triệu Hi Phong hừ lạnh một chút, ngạo kiều đứng dậy, nam nhân không thể nói không được, đánh liền đánh, thật không biết thế nào lại chọc vị này thế tử một bụng ý nghĩ xấu.

Hắn nhìn khóe miệng Tả Án lộ ra độ cong, Tả Án tuy rằng cười, nhưng là cười thực giả tạo, trong lòng hắn ứa ra khí, chủ nhân nô tài cùng một cái đức hạnh.

Sau khi Triệu Hi Phong cùng Tả Án rời đi, ở lại gian nhà chỉ có một người Phong Hành Mạch .

Phong Hành Mạch nhìn bên ngoài, ngẫu nhiên lại cúi đầu nhìn tay chính mình, hai lần ôm eo đều rất gầy, như thế nào không có ăn cơm để béo chút đâu?

Trên đường phố, Tống Khúc Âm ngồi ở bên trong kiệu phát ra liên tiếp tiếng cười dễ nghe, tiếng cười này có thể so ở bên trong phòng lúc nãy dễ nghe hơn nhiều.

Nói vậy trải qua hôm nay Phong Hành Mạch nhìn dung mạo nàng sẽ không bao giờ sẽ nghĩ cùng nàng gặp mặt nữa, tuy rằng không có làm Phong Hành Mạch nói tới chuyện" Lăng lụa" .

Nàng lấy ra gương nhỏ, trên gương đồng má trái nữ nhân có một khối vết sẹo to, má phải lại có rất nhiều đốm đen rậm rạp.

Khuôn mặt này nửa đêm thấy còn không bị hù chết a!

“Tiểu thư, đừng cười, bên ngoài đều có thể nghe thấy.”

Mộng Chi nhịn không được đỡ trán thở dài, tiểu thư nhà nàng đây là làm sao vậy, một hai phải đem chính mình hóa thành như vậy, còn cùng Thế tử nói chuyện như thần kinh.

Tống Khúc Âm gật gật đầu, nga nga hai tiếng, còn không có dừng lại vài phút, nàng lại lần nữa rống rống cười ha hả.

Đến, tiểu thư nhà nàng không cứu được!

Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện