Đường Miên cũng không rõ mình đã nằm bao lâu, bị nhốt lại thật sự rất là chán, trong lúc nằm dài trên chiếc giường nệm bông mềm mại, không biết từ khi nào nàng đã ngủ thiếp đi.
Tiết trời vào thu, qua giờ Dậu khí trời bên ngoài đã chuyển lạnh, lúc Tả Triều Chi bước vào viện Lưu Cẩm, không khí bên trong đã hơi lạnh lẽo, còn có hạt mưa lất phất rơi .Hắn mang theo hơi lạnh trên người đi vào lầu Như Ý, chậm rãi bước lên bậc thang. Tòa lầu các bí ẩn xinh đẹp này tổng cộng có ba tầng, Đường Miên bị sắp xếp cho ở lầu ba, lầu ba được làm thành một căn phòng riêng, lầu hai thì được dọn dẹp làm thư phòng và một gian phòng sinh hoạt thường ngày của Tả Triều Chi, lầu một là phòng khách, có điều ở tòa lầu này, ngoại trừ Tả Triều Chi và đám gia nô ra, cũng không có ai ra vào.
Người Tả Triều Chi có bị ướt một chút, hắn lên lầu hai thay y phục, lau qua người rồi mới từng bước một đi lên lầu ba, mặc dù thân hình hắn cao lớn, nhưng hằng năm đều luyện võ, cho nên mỗi khi đi lại trên cầu thang bằng gỗ này, đều không hề phát ra tiếng động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rẽ sang lầu ba, Tả Triều Chi đứng trước cánh cửa phòng đang đóng chặt, sau khi hít vào một hơi thật sâu, hắn ta mới lôi ra chùm chìa khóa, lạch cạch vang lên năm hồi, chiếc chìa khóa cửa này được làm vô cùng công phu tinh xảo, nếu như không có nó thì tuyệt đối không có ai có thể mở được cánh cửa này.
Mở khóa xong, Tả Triều Chi thuận tay đẩy cửa ra, cánh cửa này cũng có huyền cơ, cả hai cánh được chế tạo từ sắt Thẩm Dương, vô cùng nặng, Tả Triều Chi sức mạnh vô song, nếu không phải người có sức lực khỏe khoắn như hắn thì e là không cách nào đẩy cánh cửa này ra được.
Sau khi cánh cửa mở rộng ra, Tả Triều Chi bước vào trong, gian phòng này được hắn sắp xếp lại từ sau khi sống lại. Nếu đã là nơi cho Đường Miên ở, thì nhất định từng viên ngói viên gạch được xây nên đều phải là loại đắt tiền, xa xỉ nhất.
Màu sắc trong gian phòng thuần một màu hồng nhạt, theo kiểu nhị tiến, phân ra làm hai gian trong và ngoài, vật ngăn cách giữa gian trong gian ngoài chính là một tấm rèm Nam Châu, gian ngoài có thêm một cái bàn tròn với mấy cái ghế, Tả Triều Chi rung chuông ý bảo gia nô bên ngoài bưng cơm tối lên, sau đó đi ra rồi khép cửa lại.
Đi vào bên trong gian phòng sẽ thấy có mười hai tấm bình phong hoa điểu được dựng lên để che giấu bầu không khí kiều diễm phía trong, bên trong chính là chiếc giường rộng tới cả trăm bước mà Đường Miên vẫn hay nằm nghỉ, với một cái tủ gỗ năm ngăn màu đỏ thẫm đầu giường, trong tủ có cất vài dụng cụ bạo dâm mà Tả Triều Chi sưu tầm được, chính là muốn cùng với Đường Miên nghiên cứu và thử nghiệm một phen.
Tả Triều Chi đi về phía chiếc giường rộng rãi kia, sau đó đưa tay vén tấm màn giường ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mặc dù đó đều là do đích thân hắn bày trí nhưng vẫn khiến hắn nhất thời khí huyết sôi trào, Tả Triều Chi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ngồi xuống mép giường, bên trong màn giường vẫn còn rất tối tăm mờ mịt, mặc dù hương liệu đốt trong lư hương chỉ còn sót lại tàn dư nhưng vẫn có thể ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn đâu đây, hắn mở cái hộp trên đầu giường ra, bên trong màn giường lập tức sáng lên, bên trong hộp là một viên ngọc minh châu to bằng nắm tay, nó phát ra thứ ánh sáng rực rỡ chói cả mắt, tuy không đến nỗi chói mù cả mắt nhưng âu cũng là loại ngọc minh châu hiếm có trên thế gian.
Đường Miên đang ngủ say, nét mặt vô cùng thoải mái, dường như nàng không hề cảm nhận được cạnh giường mình đã có nhiều thêm một người nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì hồi trước nàng đã nằm mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon, sau khi chìm vào giấc ngủ một lần nữa thì chất lượng giấc ngủ đã tốt lên trông thấy, hơi thở của nàng đều đặn bình yên, gương mặt còn phát ra hồng quang.
Khóe miệng Tả Triều Chi không khỏi cong lên, ngay cả hắn cũng không ý thức được rằng từ khi nào mà mình đã đặt tay lên cái bụng nhỏ của Đường Miên, nơi này cứ phập phồng theo từng nhịp hô hấp