Tả Triều Chi mềm lòng thở hắt ra, ấn vào gáy Đường Miên, dịu dàng nói: "Đi tắm rồi hẵng ngủ."
Trong phòng có một cánh cửa nhỏ, sau khi đi qua đó sẽ là nhĩ phòng, trong nhĩ phòng có bày một thùng nước tắm màu đỏ rất lớn, hơi nước bốc lên nghi ngút, nhân lúc Đường Miên không biết đã cho đổ đầy nước vào, trên mặt nước còn rải ít cánh hoa khô, mùi hoa thơm hòa quyện với mùi thảo mộc phảng phất quanh phòng.
Đường Miên sớm đã không còn chút sức lực nào, nàng buông xuôi bỏ mặc mọi thứ của mình cho Tả Triều Chi, còn hắn lại rất hài lòng với tình trạng hiện tại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triều Chi thầm nghĩ hay là cứ để cho nàng mất sức nhiều như vậy cũng tốt, để nàng khỏi suy nghĩ tới chuyện đối nghịch với hắn nữa, chỉ muốn trói nàng lại ôm vào ngực, giấu nàng trong lầu Như Ý, để nàng không còn cơ hội trở mình!
Nếu kiếp trước hắn đủ độc ác thì tốt rồi, lần này hắn sẽ không mềm lòng nữa!
Vừa bước xuống thùng nước tắm, nước đã ngập đến ngực Đường Miên, nàng khẽ thở ra một hơi, làn nước ấm lượn quanh khắp tay chân, nàng chậm rãi dang hai đùi và phần eo nãy giờ vẫn còn đang tê dại của mình ra, giữa đôi lông mày đang nhíu lại xuất hiện một chút khoan khoái, chợt nàng nhìn thấy Tả Triều Chi, nhất thời nhịp tim giảm đi còn một nửa.
Tả Triều Chi không nhớ nổi nữa, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, hình như từ sau khi hắn nhập ngũ ở kiếp trước tới giờ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt thư thái, vui sướng này của nàng, ít nhất là... khi ở bên cạnh hắn, nàng chưa từng thoải mái như vậy, nàng chỉ cười với Tư Mã Thanh Ly, thậm chí còn muốn trốn đi gặp hắn ta, nếu như không phải có một ngày hắn đuổi tới kịp thì nàng cũng không hoàn toàn thuộc về hắn rồi!
Tả Triều Chi rầu rĩ nghĩ ngợi, khó khăn lắm mới có được niềm vui nho nhỏ, bỗng nhiên hắn cảm thấy ngực hơi đau đau, một tay hắn ôm chặt lấy nàng, tay còn lại dịu dàng vẽ lên đôi lông mày của nàng: "A Cẩm, nàng cười rồi, thật đẹp, nàng cười nhiều một chút được không? Cười cho ta xem!"
Đầu óc Đường Miên còn chưa có thật sự tỉnh táo, đột nhiên lại bị Tả Triều Chi ôm chặt như vậy, nụ cười hiếm thấy trên gương mặt lập tức biến mất.
Thấy nàng không cười nữa, Tả Triều Chi không nhịn được bắt đầu phát điên, tại sao nhìn thấy hắn nàng lại không cười nữa?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A Cẩm, nàng không muốn sao? Cười một cái!" Những ngày qua tâm trạng của Tả Triều Chi cứ thay đổi thất thường, lúc thì rất vui, lúc lại sầu thảm, tâm tư bất ổn, chỉ cần một kích động nhỏ cũng giống như giẫm lên cái đuôi hổ của hắn, hắn sẽ lập tức giương nanh múa vuốt, tức giận không nhịn được mà lắc lắc cái người đang ở trong ngực mình.
Đường Miên tỉnh táo lại rồi, bộ dạng sầu thảm hiện giờ của Tả Triều Chi nhắc nhở nàng kiếp trước mình đã gây ra đau khổ nhường nào cho hắn.
Quả nhiên không dễ dàng gì để bù lại những tổn thương đó, Đường Miên trông thấy nửa mặt Tả Triều Chi, cho dù hắn đã cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại rất gượng ép và đau thương.
"Ở cùng ta đau khổ vậy sao?" Đường Miên lập tức mị quấn chặt vào lồng ngực hắn, hắn ôm nàng chặt cứng, đối diện với cảm xúc có phần mãnh liệt của Tả Triều Chi, Đường Miên quả thực là đau tim muốn chết, nhưng cũng không dám thể hiện ra quá rõ ràng.
Thân thể Tả Triều Chi hơi phát run, lộ ra vẻ yếu đuối trái ngược hoàn toàn với biểu cảm mạnh mẽ bên ngoài của