"Chúc mừng Tả đại tướng quân đạt được nguyện vọng!"
Vừa bãi triều, Tả Triều Chi đã nóng lòng muốn về nhà, Tiểu Cẩm Lý mà hắn nhung nhớ vẫn còn đang bị trói trên giường được mành rèm bao phủ, lúc này đột nhiên có người đi tới chỗ hắn, Tả Triều Chi không cần nhìn cũng biết người kia chỉ có thể là Cung Vương.
Hắn bày ra gương mặt lạnh tanh, người bình thường vẫn hay kính trọng nhưng cũng có phần xa lánh hắn, chỉ có gia hỏa Tu Kỳ này không biết xấu hổ mà ngày ngày quấn lấy hắn, có thể liệt nam* cũng sợ dây dưa,quen biết Tu Kỳ mấy năm qua, hắn cũng đã quen với sự tồn tại của hắn ta rồi, điều hiếm thấy thường ngày chính là nếu có thể không cần nói thì hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng, có thể không cần ra ngoài hắn sẽ không ra ngoài xã giao luôn, ấy vậy mà hắn lại bằng lòng ngồi xuống uống hai chén với Tu Kỳ, cũng chỉ có Tu Kỳ mới có được may mắn đặt chân tới phủ đại tướng quân của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
* : nam tử mạnh mẽ
"Dẹp tay ra." Giọng điệu Tả Triều Chi lạnh tựa tảng băng, nếu đổi lại là người khác hẳn là đã sớm từ bỏ, nhưng Tu Kỳ lại không hề sợ hãi, trái lại còn tiếp tục cợt nhả.
"Không dẹp đấy, Tả Triều Chi, đừng có cái thói trọng sắc khinh bạn như vậy chứ! Từ sau khi bổn vương hồi Trường An, ngày nào ngươi cũng say đắm giai nhân chẳng thèm quan tâm tới bằng hữu tốt là ta, ngươi nên nhớ, nữ nhân chỉ là y phục, còn huynh đệ như thủ túc nha!"
"Lần tới ta sẽ nói cho tẩu tử phu nhân câu này của huynh." Tả Triều Chi ngoài cười trong lạnh lườm Tu Kỳ một cái, Tu Kỳ lại là một người bị thê tử quản chặt chính thống, mặc dù bản thân hắn quan tâm đến cái này, gọi là tôn kính, yêu thương thê tử, nhưng sau lưng hắn luôn bị người ta liệt vào dạng thê nô, bản thân hắn cũng không mấy để ý tới chuyện này.
Trong số những hoàng tử có thê thất, chỉ có người của hắn ta là Trắc phi, thiếp thất, lại không có thông phòng, chỉ canh giữ một Vương phi đóng cửa sống qua ngày.
"Đừng, đừng đừng, xin ngươi đừng làm thế!" Mười bốn tuổi, Cung Vương đã tới Bắc Cảnh, Cung Vương Phi lại là con ruột của Mẫu phi, Uyển phi của hắn ta lúc còn tại thế, lúc đó Uyển phi vẫn còn là nữ nhân được thánh nhân yêu thương nhất.
Tổ phụ của Uyển phi là thương hộ, phụ huynh đều là phải nhờ vài thi cử mà nhập sĩ, trong số đám phi tần, thân phận của Uyển phi bị xem là thấp kém, khi Uyển phi được sủng ái, huynh trưởng muốn leo lên, Uyển phi bèn mềm lòng, bèn nói tốt vài câu với huynh tẩu mình, ban hôn cho hài tử đang nằm trong bụng mình, thánh nhân yêu thương Uyển phi, nhanh chóng thông qua yêu cầu này của bà ta, thánh nhân còn đường đường chính chính biết hôn ước cho hai hài tử còn chưa được ra đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật trùng hợp, Uyển phi và tẩu tử của mình đều sinh hạ ra một nam một nữ, lúc ấy huynh tẩu của Uyển phi cực kỳ vui mừng, dù sao với xuất thân của bọn họ, nữ tử vừa ra đời đã được hứa gả cho hoàng tử âu cũng là một mối lương duyên trời định, thật không ngờ, sau đó lại phát hiện ra Uyển phi có tư tình với một thị vệ.
Mẫu tộc của Uyển phi nhanh chóng tiêu tán, đại ca đại tẩu cũng mặc kệ sống chết của bà ta, chỉ chăm chăm lo thân mình sao cho không bị lửa giận của thánh nhân làm liên lụy, Uyển phi cương liệt tự sát, ngoại trừ lý do lạnh nhạt với thánh nhân, cũng còn vì đã chết tâm với mẫu gia.
Đại cữu cữu của Tu Kỳ tất nhiên không đồng ý gả nữ nhi của mình cho một người không được lòng thánh nhân như Tu Kỳ, để ứng phó với hôn sự này, ông ta đã chọn ra một nữ nhi thuộc chi bên cạnh làm đích dưỡng nữ, khiến cho hôn sự này cứ luôn mơ hồ, dở dang.
Phụ thân đứa trẻ vẫn còn nhưng tân nương đã đổi, thánh nhân rất kiêng kị những chuyện về Uyển phi, đối với nhi tử này cũng vô cùng căm hận, cho nên đã sớm không quan tâm tới hôn sự này nữa, Tu Kỳ bị ép phải lấy một người sa cơ thất thế, không một ai xem trong hắn ta, chẳng ai ngờ hắn ta vẫn sống sót qua cuộc chiến Bắc Cảnh, đưa tiểu vương phi kia trở lại kinh thành rồi phong vương cho nàng ta.
Tả Triều Chi còn nhớ tiểu cô nương Ngu Kiều kia đã một mình tới Bắc Cảnh khi mới mười sáu tuổi, lúc tới được đó trên người nàng ta không có một đồng bạc nào, túi nải chỉ chứa độc có y phục thành thân với hôn thư.
Hôn thư kia là do thánh nhân tự tay viết, Tu Kỳ không thể không cùng Ngu Kiều bái nghĩa phu thê, lúc đầu trong lòng hắn còn cảm thấy phẫn nộ, chẳng bao giờ nhìn nàng bằng sắc mặt tốt, thậm chí còn tìm mọi cách gây khó dễ nhưng nàng vẫn kiên nhẫn trải qua bao nhiêu năm bầu bạn cùng hắn ta, mấy năm qua đi, rốt cuộc Tu Kỳ cũng đã động lòng với tiểu cô nương đó, hắn ta không thể tiếp tục giả vờ trước người khác nữa rồi.
"Vẫn còn khoác lác được?"
Tả Triều Chi lại liến nhìn Tu Kỳ thêm một cái, lần này hắn ta mới sợ, vẫy vẫy tay: "Không dám không dám! Ngàn vạn lần ngươi đừng để Kiều Kiều biết chuyện này, cứ cho là bổn vương đang cầu xin ngươi!" Vị nào đó trong nhà nhìn đến là xinh xắn đáng yêu, nhưng thật sự không thể nghi ngờ chút nào