Đường Miên kinh ngạc thốt lên một tiếng, lại nhớ Trà Trà còn đang ngủ ở đằng trước chỗ của cả hai, nàng vội vã lấy tay che miệng mình lại. Bởi vì động tác này khiến nàng mất đi cơ hội phản kháng, Tả Triều Chi thuận lợi tách miệng huyệt e ấp kia ra, vuốt nhẹ một đợt trên bề mặt xong lại cho ngón tay thon dài vào trong huyệt động.
Kì thực thì vào lúc Tả Triều Chi nói nhẹ một hơi với nàng, phía bụng dưới của nàng cũng đã tê dại một đợt, từ đó cũng sản sinh ra một lượng lớn dâm thủy khiến bình an khấu vốn được nhét vào bên trong đã bị trôi xuống một chút. Ngón tay của Tả Triều Chi lại luồng qua lớp thịt nộm chằng chịt quyến rũ bên trong đụng vào bình an khấu, lại đẩy thứ đó lên thẳng hoa tâm.
Đường Miên nhẹ nhàng thở hổn hển một tiếng: "Không, không muốn làm ở đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trà Trà có đôi mắt tròn xoe hồn nhiên, lỡ như nó mở mắt ra vào lúc này, dù rằng biết là nó nhìn cũng không hiểu nhưng nàng vẫn rất sợ.
"Vậy thì vào trong chơi?" Tả Triều Chi biết nàng kiêng dè, khẽ khàng thủ thỉ.
Đường Miên chỉ sợ hắn lại phát điên ngay tại chỗ này, cho nên nhanh chóng gật đầu. Tả Triều Chi biết rõ nàng đang gấp gáp chuyện gì, nhưng lại cứ thích hiểu lầm ý của nàng: "Đường Đường gật đầu vội như vậy, là không chờ được nữa sao?"
Đường Miên tức tối liếc Tả Triều Chi một cái, người kia bị liếc một trận lại bỗng chốc thay đổi trạng thái, cự vật bên dưới bụng cũng theo đó mà ngẩng đầu lên.
Tả Triều Chi đứng lên, sau đó bế gọn người kia lên, trong khoảng thời gian đi từ phía vách phòng bên ngoài vào tới tấm rèm che bên trong phòng, bả vai đụng phải hạt châu đang rũ xuống phát ra những trận leng keng, hạt châu lạnh lẽo lướt qua cơ thể trần trụi mềm mại của Đường Miên khiến nàng lại cảm thấy nóng hơn mấy phần.
Đường Miên gần như là bị quăng lên giường sạp mỹ nhân, bên trên chiếc giường có lót một lớp da lông, có ép đầu lên chỗ này cũng sẽ không thấy đau. Ở trên lớp da lông lại là một cái hộp màu đen của Đường Miên và hắn, bên trong hộp có mấy viên miến linh đủ kích cỡ, cũng có những viên miến linh to bằng hạt bồ đề được xuyên thành một chùm nhỏ, đủ loại màu sắc và hình dáng, nếu như không nhìn kỹ thì trông rất giống đồ chơi cho mèo.
Tả Triều Chi bày từng cái một ra, đặt ở bên cạnh Đường Miên: "Đường Đường muốn chơi cái nào trước đây?" Tả Triều Chi hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả người Đường Miên đều ngượng đến thành màu hồng phấn, phát ra những âm thanh ưm a mơ hồ không rõ nghĩa. Ngón tay của Tả Triều Chi xấu xa đảo quanh đầu nhũ của nàng, tiện thể trong tay cầm một cái chuông hình hồ lô mà niết sát vào nụ hồng khác bên cạnh.
Cả người của Đường Miên giật nảy một cái, hoàn toàn không đáp được thành lời, Tả Triều Chi lại tự mình lựa chọn tới lui. Vào thời khắc cơ thể bị dục vọng đánh thức khiến những giác quan vô cùng nhạy cảm, bên tai Đường Miên truyền tới tiếng ngón tay của hắn lướt qua từng chùm miến linh, những âm thanh kia truyền tới trong đầu nàng như vẽ ra một ám thị xinh đẹp, cả người nàng tê dại, chính là run rẩy vì sắp được sung sướng.
Tả Triều Chi trơn tru thả mấy chùm miến linh lên người Đường Miên, miến linh gặp nhiệt độ nóng lại rung lên, lăn xung quanh đường cong hoàn mỹ trên người của nàng. Có cái lăn trên đệm da lông thì không còn phát ra âm thanh, có cái lại lăn đi một mạch phát ra âm thanh leng keng, dẫn đến một cỗ cảm giác ngứa ngáy. Đường Miên sợ nhất là cảm giác ngứa, cười một trận xong lại cong người lên muốn tránh đi cảm giác ngứa ngáy đó lại bị Tả Triều Chi áp chế lại. Trên tay của hắn vẫn còn sót lại một chuỗi miến linh, khẽ đưa nó đảo qua đầu nhũ hoa của Đường Miên.
Tiếng cười hà hà ưm ưm đã chuyển thành một trận thở gấp kiều diễm, hạt châu nơi đầu nhũ chịu sự tác động của chuỗi miến linh nên cũng lập tức dựng thẳng đứng. Tả Triều Chi cầm chuỗi miến linh chậm rãi đi dọc cơ thể nhấp nhô chập chùng của nữ nhân, mỗi một nơi đi qua đều để lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Đường Miên không nhịn nổi vừa thở dốc vừa xin tha: "Ngứa quá, ưm, tha cho ta đi." Hai gò má đỏ ửng như áng mây hồng, bên khóe mắt cũng ứa nước mắt sinh lý, trong suốt long lanh, nhìn thấy mà yêu.
Đáng tiếc, dáng vẻ quyến rũ này không kéo về được sự thương xót của Tả Triều Chi, ngược lại còn kích ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn dâng trào. Chuỗi miến linh kia dừng lại ở nơi bụng dưới của