Ngày 17 tháng 10, Tả Triều Chi có hơi lười phải rời giường, đến giờ Mão rồi như vẫn không có thức dậy. Đây là chuyện rất bất bình thường, bởi từ trước giờ Tả Triều Chi là một người có quy tắc, trong trí nhớ của Đường Miên thì xưa nay hắn chưa từng như vậy.
Đường Miên nằm trong lồng ngực của hắn, yên lặng mặc cho hai tay của hắn đang xoa bóp trên người mình. Nàng biết, tâm trạng của Tả Triều Chi không tốt, vô cùng không tốt.
Trấn Nam Vương là phụ thân của Tả Triều Chi, vua có thể ban hôn cho hai người cũng không thể thiếu có Trấn Nam Vương nói thêm vào, bù đắp áy náy với Tả Triều Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình thường Tả Triều Chi sẽ không nhận ân tình của Trấn Nam Vương, nhưng là chuyện liên quan tới Đường Miên thì tất cả trình tự đều phải lùi về sau một chút. Buổi tiệc mừng đại thọ này hai người họ đều phải đến, điều này mang ý nghĩa ngầm là dắt tức phụ về ra mắt công công.
"A Triều, có phải là nên dậy rồi không?" Trên cơ thể trần trụi của Đường Miên trải đầy dấu vết đỏ hồng của trận hoan ái. Đêm qua bị dày vò rất tàn nhẫn, cổ họng của nàng cũng đều mang theo chút mềm mại nũng nịu.
"Phải dậy rửa mặt rồi thay y phục, cần phải dành chút thời gian chuẩn bị để tới dự tiệc, nếu kéo dài thêm nữa chỉ e là bị muộn mất. Tuy là buổi tiệc tổ chức vào giờ Ngọ, nhưng còn gia yến nữa, cần phải nói chuyện với người trong nhà của Trấn Nam Vương, muộn nhất là giờ Tỵ cũng phải tới rồi."
"Suỵt! Đừng nói mấy chuyện đó." Vừa nghĩ tới Trấn Nam Vương, Tả Triều Chi lập tức cảm thấy sốt ruột. Mỗi lần Trấn Nam Vương gặp hắn đều trưng ra vẻ mặt bảo bối làm mất lại tìm về được, loại vẻ mặt mà hắn xem thường nhất.
Hắn có thể không có phụ thân, nhưng mà mẫu thân của hắn, một nữ nhân mỏng manh lại vì một người nam nhân thiếu bản lĩnh mà gánh chịu hết mọi lời chỉ trích.
Sự tồn tại của Tả Triều Chi hắn là kiếp nạn của mẫu thân, sau này lại trở thành kiếp nạn của Đường Miên. Từ nhỏ hắn đã không có năng lực làm cho người khác hạnh phúc, nhưng như vậy thì đã sao? Cho dù có rơi vào luân hồi, hắn cũng nhất định muốn kéo lấy Đường Miên ở bên cạnh.
Tả Triều Chi vươn mình đè lên Đường Miên, một tay nắm lấy tay của nàng, một tay kia lại mò tới hai chân của nàng tách ra: "Phải thức dậy rồi, nhưng trước tiên phải lấy bình an khấu của bản tướng ra đã."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay của hắn khẽ vuốt nhẹ lên hai bên lớp thịt màu mỡ kia: "Dài ra không ít rồi." Hắn áp sát người lên người nàng, đôi mắt phượng mang theo ý cười cứ thế mà nhìn nàng mãi không dời mắt.
Rõ ràng đều đã làm qua cả rồi, rõ ràng chuyện dâm mỹ phóng đãng như nào cũng đã đều trải qua rồi, nhưng nàng mãi vẫn cứ thẹn thùng như vậy khiến hắn cảm thấy rất đỗi hài lòng.
Đúng như dự đoán, Đường Miên cũng vì lời nói của hắn mà đỏ chín mặt, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh: "Hôm nay có thể đừng mang theo bình an khấu được không?" Bình an khấu là vật liền thân ngày nào cũng đều phải mang theo, túi dây cũng là nàng làm cho hắn, bình an khấu này ngày nào cũng phải đặt bên trong cơ thể của nàng. Có khi ủ cả một buổi tối, có lúc là mấy canh giờ.
Mỗi lần đụng phải bình an khấu mang theo bên hông của hắn thì nàng lập tức e ngại, cũng còn may là nàng không cần thiết cùng theo ra ngoài. Nhưng hôm nay hai người bọn họ phải đi dự tiệc, nàng thật sự là không dám nhìn tới.
"Sao có thể không mang theo được, đây là bình an khấu A Cẩm tặng ta, đã mang theo bên mình bấy lâu này rồi mà?" Năm đó hắn tòng quân, Đường Miên ấm ức không thôi nhưng vẫn không thể buông bỏ hắn được, sau khi hắn rời đi đã gửi một miếng bình an khấu cho hắn. Những năm qua hắn đều không tháo khỏi người, bây giờ không phải đeo trên người thì là nhét vào trong huyệt động bên dưới của nàng.
Bình an khấu đó là miếng ngọc của hồi môn loại tốt nhất của nàng được đánh bóng mà thành, mặt trên có họa tiết hình cá chép, nàng còn từng mang nó lên chùa thắp hương.
"Có nó thì ta mới có thể bình an được." Tả Triều Chi nửa thật nửa