Sau khi kết thúc yến tiệc ban hoa cúc của gia yến là đến giờ dùng bữa trưa của thiên hoàng quý tộc. Ở giữa vũ đài, hoàng đế và hoàng hậu ngồi chung một chỗ nhưng vẫn phân hai chỗ dành cho nam và nữ, nam nhân ngồi bên trái vũ đài, nữ nhân ngồi bên phải vũ đài, muốn đi về phía trước nguyệt lâu trong kính cần phải đi thêm một đoạn đường có nước nữa.
Tả Triều Chi và Đường Miên đi cùng hai phu thê Trấn Nam Vương tới bến đò, những chiếc thuyền hoa lớn xếp thành một hàng, chiếc xếp ở hàng đầu kia có hình rồng ở đầu thuyền, thánh nhân và hoàng hậu đã lần lượt bước lên thuyền, tiếp theo là đoàn người Trấn Nam Vương, Trấn Nam Vương mở miệng mời Tả Triều Chi lên thuyền nhưng hắn lại từ chối.
Tả Triều Chi tìm được đoàn người Cung Vương trong đám người, Cung Vương thân mặc một bộ thường phục màu đỏ sẫm, đứng chắp tay, gương mặt tuấn lãng khi nhìn thấy Đường Miên bèn hiện lên vài phần lạnh lùng, Cung Vương giỏi nhất là bao che khuyết điểm, trong lòng hắn ta, Tả Triều Chi là nhất, nhưng Đường Miên lại không dưới một lần làm mất mặt Tả Triều Chi, cho nên Cung Vương cực kỳ ghét nàng. Hắn cố giấu nụ cười, thể hiện ra sự lạnh lùng tột độ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi trước Đường Miên cũng không quá thích Cung Vương, hai người này cứ hễ gặp nhau là bầu không khí lại xấu hổ ngượng ngùng. Sau khi trùng sinh, Đường Miên rất muốn tạp quan hệ tốt với phu thê Cung Vương, cũng may Cung Vương phi cũng đang ở đây.
Ngu Kiều vừa gặp hai người đã chủ động chào hỏi: "Hứa tiểu thư, đã nghe danh từ lâu, A Triều nhà ta vẫn luôn nhắc tới ngươi." Ngu Kiều bằng tuổi Cung Vương, trước giờ nàng ấy vẫn luôn đối đãi với Tả Triều Chi như đệ đệ ruột thịt. Gia cảnh Ngu Kiều nghèo khó, bởi vì dung mạo có phần xuất chúng hơn đa phần nữ tử mới được chọn gả đi thay, phu thê Ngu Trường Thanh cũng không phải bởi vì yêu thích mà nuôi con, đợi con lớn rồi lại vứt bỏ. Lúc rời khỏi nhà Ngu Kiều mới có mười tuổi, đệ đệ của nàng ấy đã ôm nàng khóc đến thương tâm.
Có thể bởi vì lớn lên trong một gia đình bình thường nên Ngu Kiều rất biết chăm sóc người khác. Nàng ấy mỉm cười thân thiện với Đường Miên, để lộ ra mấy cái răng nanh hổ.
Đường Miên đã được cho là không cao, Ngu Kiều lại còn thấp hơn nàng tới nửa đầu người, nàng ấy mặc một chiếc áo ngắn màu xanh ngọc bích, đeo trâm cài điền ngọc trông rất hài hòa, nàng ấy là Vương phi xuất thân thấp kém nhất, bất kể là đi tới đâu cũng trang điểm rất nhã nhặn thanh lịch, vậy nhưng từ người nàng ấy vẫn tỏa ra một thứ ánh sáng hấp dẫn có thể soi chiếu rực rỡ người khác.
Đường Miên khá thích Ngu Kiều, nàng đã hiểu được ý đồ của Tả Triều Chi, hiện giờ nàng đã nhập cuộc, ngày hôm nay nàng không thể phủ nhận rằng mình có cơ duyên được trùng sinh một kiếp nữa, trừ phi nàng có thể không nghe, không thấy, không nghĩ ngợi, chính là giữ cho mình một trái tim lạnh lẽo.
Hôm nay chính là ngày bắt đầu vận mệnh bi thảm của Ngu Kiều, cũng chính là vô số những tác nhân tạo nên chuỗi bi kịch sau này của Cung Vương. Nàng tin chắc Tả Triều Chi đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng nàng lại