Trên trán nổi lên những đường gân xanh, Tả Triều Chi chỉ cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa thiêu đốt rất khó chịu, không đẩy ra được, cho dù có hung ác va chạm trong cơ thể nàng thật điên cuồng. Vốn đang ở trên tường, nhưng cả người Đường Miên lại mềm tới nỗi khó tin, Tả Triều Chi phải ôm nàng đi tới. Sau khi một bàn tay đưa ra, cả tay vung lên, toàn bộ đồ vật trên bàn đều bị hắn quét rơi xuống mặt đất, một trận tiếng động tán loạn vang lên, trên bàn đã trống rỗng không còn gì, Đường Miên bị đặt trên bàn, hai người vẫn không hề tách nhau ra, hai chân nàng cũng mở rộng ra, mà Tả Triều Chi thỉnh thoảng vẫn đung đưa đâm vào trong.
Giá bút, bút lông ngã lăn xuống, nghiên mực lật, mực nước hắt lên trên mặt đất, nhuộm ra một vết tích màu đen quanh co khúc khuỷu.
Dấu vết kia giống như trái tim hiện giờ của Tả Triều Chi, là một màn đen không nói nên lời, trong cuộc chiến của lý trí và dục vọng, lý trí thất bại liên tiếp, thân mình không hề bị khống chế, như một con dã thú mất kiểm soát, tàn sát bừa bãi điên cuồng trên người nàng. Không thể không nói, hắn đã từng không thể giải thích sự mất kiểm soát của Tu Kỳ năm đó, nhưng hôm nay khi đích thân trải qua cảnh này, hắn mới hiểu được sự đau khổ năm đó của Tu Kỳ. Hắn nghĩ rằng ý chí cũng mình cũng đủ kiên cường, nhưng đến sau đó mới biết được, dưới dược tính, nếu có thể không làm tổn thương nàng thì đó đã là nhiều nhất mà hắn làm được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là một sự điên cuồng không thể ngăn chặn, không thể dùng được lý trí, dục vọng nguyên thủy của thân thể đã điều khiển thân thể, thể xác và tinh thần đều đau đớn vì sự mâu thuẫn. Ra tay tàn nhẫn với Tu Kỳ như thế, thái hậu cũng thật ác độc, nếu như không phải Tả Triều Chi có trí nhớ ở hai kiếp thì sao hắn biết được tiện tì bán chủ cầu vinh?
Tả Triều Chi chưa từng lường trước được thuốc này sẽ đáng sợ đến thế, trong lòng cũng hối hận, cho dù phải tính toán thế nào thì cũng không nên uống hết chén canh giải rượu kia, tuy rằng phải diễn cho được nhưng hắn cũng không hy vọng vì vậy mà Đường Miên phải chịu tội.
Thứ thuốc này được sử dụng để xử phạt phi tần trong cung cấm, sau khi dược tính phát tác thì sẽ cực kỳ thống khổ, hơn nữa có làm sao cũng không thể thỏa mãn được. Với thứ thuốc đó, trừ khi là giao hợp điên cuồng, nếu không thì thế nào cũng không đẩy lùi được, không ngờ khi dùng trên người nam nhân lại càng hung hãn như vậy, đại khái là vội vàng muốn khiến Tu Kỳ lâm hạnh cả hai người một lần thì mới có thể giảm được thứ thuốc mạnh như hổ đói đó.
Lúc uống xong chén canh giải rượu kia, đó cũng là lúc không còn đường lui, thế nên hắn chỉ có thể chọn nàng, chỉ nguyện chọn nàng, chuyện thân mật như vậy, hắn chỉ có thể làm với nàng, hắn không thể chịu được việc làm cùng với nữ nhân khác.
"A Triều..." Đường Miên dường như đọc được sự thống khổ trong đôi mắt hắn, giọng nói mềm mại yêu kiều như muốn trấn an hắn, thân thể vốn đã ngừng lại vì tê dại lại bị ép mạnh lên đỉnh một lần nữa, lần cao trào tới lại thong thả hơn bình thường, nhưng lại kéo dài lâu hơn bình thường.
Tần suất thịt mềm co rút cũng không có nhanh như vậy mà lại hút lấy côn thịt ở bên trong từng chút một, chân tâm của Đường Miên bị hắn véo thật mạnh, phía trên xuất hiện một dấu tích, hai đùi trắng như tuyết cũng suy sụp mà mở rộng ra, lắc lư một cách vô lực theo động tác của hắn.
Hắn không ra được, làm thế nào cũng không ra được, rõ ràng trong cơ thể có một ngọn lửa đang dốt nhưng có làm thế nào cũng đều không ra được, chỉ có thể kiềm chế, nhưng không có cách nào trút ra hết được. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được mùi vị đau khổ đó rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.