Lục Áo thấy trong sông có ba ba nên đã đặc biệt móc 2 miếng gan heo trong lồng để dụ nó.
Nếu ba ba hoạt động trong khu này, khả năng cao sẽ bắt được.
Lâm Tê Nham nghe thấy có ba ba, hai mắt sáng rực, "Vậy chúng ta mau đi qua xem thử đi.
"
Lục Áo xách thùng đi trước dẫn đường, Lâm Tê Nham và Cát Nhiễm Châu theo sát phía sau.
Nơi này quanh năm không có người đến, cỏ dại mọc cao hai bên bờ khiến cho người ta khó lòng bước đi.
Đặc biệt là ngày hè, nhiều rắn nhiều côn trùng, lá cỏ lại rất bén, người đi đường phải cực kỳ cẩn thận.
Lục Áo dẫn hai người đi về phía trước.
Không đến một hồi đã đến được chỗ đặt lồng đầu tiên.
Lồng cá Lục Áo bỏ xuống sông, một đầu thì được buột vào một cành cây trên bờ.
Lâm Tê Nham quay một cảnh đặc tả cho cành cây này.
Khi quay cậu ấy mới phát hiện, cách đó không xa có một tổ ong vò vẽ đen nghìn nghịt, trong lòng cậu khẽ run lên vội vàng đè thấp ống kính.
Lục Áo không để tâm việc gần đây có một tổ ong, cậu dự định sắp tới sẽ gom nhộng ong nên cố ý giữ lại.
Cẩn thận gỡ dây thừng được cột trên cành cây, Lục Áo chậm rãi kéo lồng cá về hướng này.
Cát Nhiễm Châu thấy thú vị, vội nói: "Tôi giúp cho.
"
Lục Áo: "Có hơi nặng đấy.
"
"Không sao, không sao, tôi thử trước.
"
Lục Áo không từ chối liền đưa dây thừng trong tay cho cậu ta.
Cát Nhiễm Châu đứng bên bờ sông dùng sức kéo, kết quả là cái lồng cá này nặng hơn cậu ta tưởng.
Cậu ta không chỉ không kéo được lồng cá lên bờ mà còn xém chút nữa là trượt chân ngã xuống sông.
May thay Lục Áo vẫn luôn đề phòng, vừa thấy cậu ta nghiêng ngã lập tức đưa tay ra kéo người lại.
Cát Nhiễm Châu suýt nữa là bị cậu nhấc bổng ra khỏi mặt đất.
Chờ khi đứng vững lần nữa, Cát Nhiễm Châu nghĩ lại phát sợ, "Sao lại nặng đến vậy?"
Lục Áo nhận lại lồng cá, "Lồng cá mà tôi thả khá to, bên trong chắc cũng có nhiều cá.
"
Cát Nhiễm Châu lau mồ hôi, không dám cậy mạnh nữa, thành thật lui về sau vài bước, đứng ngay sau lưng Lục Áo.
Lục Áo sức lớn hơn cậu ta nhiều, kéo lồng cá hết sức điêu luyện, chỉ chốc lát đã kéo được phần đầu lồng lên bờ.
Cát Nhiễm Châu nhìn chằm chằm, miệng hưng phấn la lên:" Cá, có cá kìa! Tôi nhìn thấy rồi.
"
Lục Áo cúi đầu nhìn, "Toàn là cá rô phi và cá chùi kính.
"
Hai loài cá này nhiều đến độ muốn tràn lan rồi, chiếm giữ không ít môi trường sống của cá bản địa.
Khi Lục Áo bắt được 2 loại này, bất kể là lớn hay nhỏ đều sẽ không buông tha, trực tiếp mang về làm thành cá nát trộn với hạt kê cho ngỗng ăn.
Cát Nhiễm Châu nhìn tiếp.
Một lát sau, Lục Áo liền kéo toàn bộ lồng cá lên bờ.
Bên trong ngoại trừ cá chùi kính và cá rô phi, còn có vài loại cá tạp nhỏ, cua cũng có nữa.
Lục Áo lắc lắc lồng cá, đổ toàn bộ đồ bên trong vào thùng.
Lắc đến một đoạn nào đó, cậu cảm nhận được có một vật cứng tròn tròn nào đó.
Đổ ra xem, đúng thật là một con ba ba to.
Con ba ba này tối thiểu cũng nặng cỡ 1-1.
5kg, lúc bị bắt còn dùng sức duỗi cái cổ dài, mồm thì há to muốn cắn người.
Cát Nhiễm Châu vốn định đi bắt nó, thấy vậy tay chân run rẩy, hoa cúc căng thẳng, "Dữ quá đi!"
Lục Áo từ sau bắt lấy phần mai của nó, "Cũng được, không dữ lắm.
"
Lâm Tê Nham đứng bên cạnh vừa quay vừa nói: "Tôi thật không biết chỗ chúng ta lại có con ba ba.
"
"Chỗ nào có nước đều có khả năng.
" Lục Áo bỏ con ba ba vào trong thùng, tiếp tục đổ cá tôm trong lồng.
Con sông này nối liền với biển, xem như là nơi giao nhau của nước mặn và nước ngọt nên cá tôm rất phong phú.
Lục Áo đổ toàn bộ thứ trong lồng ra, 1 cá lồng tối thiểu thu được hơn 5kg cá.
Nhặt hết cá nhỏ bên trong thả về sông, tôm nhỏ cua nhỏ cũng không cần, chỉ cần cá lớn tôm lớn cua lớn.
Hôm nay bắt được cua đã cho Lục Áo một cái kinh ngạc lớn, bên trong ngoại trừ cua bùn ra, còn có vài con cua cà ra, cũng chính là cua lông.
Cua đồng hay cua biển cậu đều thích ăn, nhưng mà Tống Châu thiên vị cua đồng hơn.
Chất thịt của cua đồng tương đối ngọt thanh.
Lục Áo tiện tay nhổ vài cọng cỏ bên cạnh đem toàn bộ cua bắt được trói lại, tránh cho việc chúng nó đánh nhau trong thùng đến gãy chân gãy càng.
Cát Nhiễm Châu nhìn lồng cá bên trong còn hai miếng gan heo.
Gan heo bị tụi cá tôm ăn đến lồi lõm gồ ghề, nhưng chưa bị ăn hết sạch, phần gan heo còn sót lại treo tòn teng trong lồng, tản ra một mùi tanh nồng đậm, tanh tanh hôi hôi, khó ngửi cực kỳ.
Cát Nhiễm Châu hỏi:" Có cần phải lấy hai miếng gan heo này ra không?"
"Không cần, cứ để đó dụ cá tiếp.
"
Lục Áo nói xong, đã đem cá nhỏ tôm nhỏ trong thùng thả hết về sông, sau đó cầm lồng cá lên đứng trên bờ dồn sức ném xuống.
Lồng cá bung ra, hình thành một đường thẳng trong lòng sông.
Sau khi ném xong, Lục Áo buột đuôi lồng trên cành cây rồi sau đó dẫn bọn họ đi thu cái lồng còn lại.
Thu hoạch của lồng cá còn lại không khác với lồng trước đó, nhưng không bắt được ba ba.
Lục Áo nhìn sơ qua, cũng không để tâm.
Nếu dùng để nấu canh thì một con cũng đủ rồi.
Sắc trời chậm rãi tối đi, ba người lên đường về nhà
Chờ khi ra khỏi khúc sông, thời gian sắp đến 6 giờ, gió đêm nổi lên, muỗi cũng nhiều.
Cát Nhiễm Châu nổi da ga khi nghe tiếng vo ve của đám muỗi trong không trung, cậu ta chà chà cánh tay của mình, "Sao muỗi ở đây nhiều thế?"
"Đừng sợ, chúng đều là muỗi đực.
" Lâm Tê Nham an ủi cậu ta, "Chúng nó chỉ hút nhựa cây, không cắn người đâu.
"
"Thiệt hay giả vậy?"
"Thiệt, cái loại nhỏ nhỏ, toàn thân đen nhánh, giống như bọ cánh cứng mới cắn người.
" Lâm Tê Nham nói rồi tiện tay bắt một con cho cậu ta xem, "Nhưng mà cậu cứ đi qua đi lại như vậy, xác suất chúng cắn được cậu cũng thấp lắm.
"
Chạng vạng là lúc nhiều muỗi nhất, đặc biệt là trong khoảng thời gian vào đêm này, con muỗi vo ve bay đến, có thể nói là che trời lấp đất, nếu người nào không quen mà nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy da đầu ngứa ran.
Mấy ngày nay Cát Nhiễm Châu ở nhà Lục Áo, trên cơ bản không thấy có muỗi, hôm nay được mở mang kiến thức nhìn đến nỗi da gà da vịt gì cũng nổi lên hết.
Lục Áo nhìn cậu ta, "Nếu mà cậu sợ, tôi tìm chút lá cây cho cậu vò nát chà lên da là được.
"
"Cái này có tác dụng sao?"
"Có chứ, trét lá cây, bùn vàng đều có tác dụng hết.
"
Cát Nhiễm Châu nghe vậy không khỏi động lòng, nhưng mà quan sát một