Lâm Mãn Chương vẫn luôn là người đưa ra quyết định trong đám người bọn họ.
Lục Áo tuy mới gia nhập không bao lâu, nhưng cũng là người đáng tin cậy.
Hai người họ đều bày tỏ sẽ đem những văn vật này nộp lên, Lâm Tê Nham cũng đồng ý, Cát Nhiễm Châu là một người ngoài, ý kiến không tính là quan trọng nhưng cũng có thể xem là 1 phiếu.
Lâm Cống Thương và Lâm Quý Hiếu cũng không còn gì để nói.
Nhìn đồ sứ dưới chân một hồi lâu, Lâm Quý Hiếu không cam lòng nói:" Đồ sứ này phải báo lại cho ai đây? Báo lên có khi nào bị người ta tham ô không?"
Lâm Cống Thương:" Đúng đó đúng đó, cái gì quan thương cấu kết, buôn đi bán lại còn ít sao? Tôi nghe nói rất nhiều món đồ cổ trong viện bảo tàng là giả đó."
Mắt thấy cơ hội kiếm nhiều tiền sắp vuột mất, hai người đều có chút đau lòng, ánh mắt dừng trên đống đồ sứ hồi lâu không thu lại được.
Lâm Mãn Chương thấy họ như vậy, đang muốn khuyên nữa.
Nộp lên cho nhà nước là chuyện vinh quang.
Nếu không nộp lên, tự mình buôn đi bán lại, trong trường hợp nghiêm trọng có khả năng sẽ phải ăn cơm tù
Lâm Mãn Chương tổ chức lại ngôn ngữ xong vừa định mở miệng nói.
Lâm Cống Thương bụm tim, chịu đựng sự đau đớn nói:"Thôi bỏ đi, tôi cũng chỉ nói vậy thôi, vẫn là nộp lên đi."
Lâm Quý Hiếu cũng nhịn đau nói: "Nộp nộp nộp, dù sao cũng không phải tôi phát hiện ra, nộp lên đi."
Lâm Cống Thương:" Vấn đề bây giờ là, mấy món đồ sứ này phải đi đâu nộp? Cục quản lý di sản à? Cục quản lý di sản có số điện thoại không?"
Lâm Quý Hiếu:" Cục quản lý có đáng tin không? Nếu họ tham ô thì sao đây?"
Nãy giờ Lục Áo nghe bọn họ lầu bầu liền chụp một tấm ảnh của mấy món đồ sứ, trực tiếp đăng lên wechat, "Báo cảnh sát trước đã."
"Báo cảnh sát? Cái này cũng được, đúng, báo cảnh sát trước." Lâm Cống Thương lập tức nói, "Vậy báo đồ công an hay là báo cảnh sát biển?"
"Cảnh sát biển." Lục Áo gửi cho Tiểu Đỗ một tin nhắn, nói cho cậu ta biết ở đây có phát hiện mới.
Tiểu Đỗ lập tức đáp: Sao mọi người may mắn vậy? Đây là loại may mắn gì vậy trời?
Lục Áo: Ừm, may mắn.
Tiểu Đỗ: Để tôi xem thử, anh đợi 1 chút, tôi báo lên cấp trên, cái này xác định là văn vật chứ?
Lục Áo: Nhìn có vẻ giống, tôi không dám khẳng định, nhưng tối thiểu cũng đã ngâm trong nước được vài chục năm rồi.
Tiểu Đỗ: Được, chúng tôi lập tức lập hồ sơ, các anh chờ một chút, tôi đi hỏi cấp trên xem phải xử lý thế nào.
Lục Áo: Không thành vấn đề, chúng tôi báo cảnh sát, làm phiền cậu chút nữa cho tôi tờ biên bản nhé.
Tiểu Đỗ: Cần chứ cần chứ, cậu yên tâm, hết thảy sẽ làm theo trình tự.
Mọi người chờ một chút, tôi đi hỏi thăm cấp trên làm sao đã, lát nữa sẽ gọi lại cho mọi người.
Lục Áo: Được, trời sắp tối rồi, cậu nhanh lên nhé.
Sau khi nhắn tin với Tiểu Đỗ xong, Lục Áo lật điện thoại cho mọi người cùng xem nội dung nói chuyện.
"Đã báo cảnh sát rồi, đang đợi phía cảnh sát trả lời, làm xong hết rồi chúng ta hẳn về."
Lâm Mãn Chương gật đầu, "Đợi thêm một lát cũng không sao."
Thời gian cũng khá trễ rồi, mọi người sợ người nhà lo lắng, ai cũng sôi nổi gọi điện thoại báo bình an.
Lục Áo gọi điện thoại cho Tống Châu, đem toàn bộ sự việc kể lại cho anh nghe.
Giọng nói Tống Châu dịu dàng hỏi: "Có cần anh đến đón em không?"
Trong lòng Lục Áo căng thẳng, cảnh giác quay đầu nhìn Lâm Mãn Chương bọn họ, thấp giọng hỏi, "Anh đón như thế nào? Trực tiếp thuấn di đến sao?"
Tống Châu cười nhẹ, "Anh có thể mượn con thuyền đến đón em."
"Không cần đâu, con thuyền của bọn em cũng không bị gì, đợi phía cảnh sát cho ra kết luận rồi bọn họ sẽ về ngay."
"Được, vậy anh ở nhà chờ em."
Lục Áo khụ một tiếng, tránh bọn họ người Lâm Cống Thương mơ hồ nói:" Nếu tối quá thì anh ngủ trước nhé."
"Em không về nhà, anh không ngủ được."
"Sao anh...." Lục Áo thấp giọng phàn nàn, lời nói xoay vòng trên đầu lưỡi mới chậm rãi phun ra, "Như vậy chứ?"
Nói là phàn nàn, còn không bằng nói là làm nũng.
Tống Châu bên kia khẽ cười.
Trên mặt Lục Áo nóng cháy, tiếp tục thấp giọng nói với anh một câu, "Em về rồi nói tiếp."
Nói xong, Lục Áo cúp máy.
Mặt trời đã chìm đến mặt biển rồi.
Xung quanh chỉ có ánh nắng chiều, mọi người không thể nhìn rõ sắc mặt của đối phương đương nhiên không ai phát hiện ra lỗ tai của Lục Áo đã ửng đỏ toàn bộ.
Sắc trời ngày càng tối, gió biển cũng càng lúc càng lớn.
Trên đảo cái gì cũng không có, mọi người chỉ đành dùng bếp điện để nấu mỳ ăn.
Bọn họ bắt được không ít tôm hùm và ốc biển, lúc này vừa hay có thể bỏ vào làm món mỳ hải sản.
Mỳ nấu chín rồi mỗi người múc một chén to, cho thêm chút tương ớt trộn đều tay, mọi người bắt đầu hút xì xụp.
Khi đói bụng, dù cho món mỳ nóng đơn giản cũng cảm thấy là mỹ vị nhân gian.
Một nồi mỳ to nấu ra chưa đến 10 phút đã giải quyết sạch sẽ.
Lâm Mãn Chương tỉ mỉ, nói: "Vẫn còn nửa túi mỳ, tôi đi nấu thêm."
Lục Áo kéo anh ta lại, "Không cần đâu, không no thì lát nữa ăn tiếp, chúng ta sắp được về rồi."
Lâm Mãn Chương ngẫm lại chỉ đành từ bỏ.
Lục Áo mở wechat ra hối Tiểu Đỗ.
Tiểu Đỗ trong tin nhắn nói xin lỗi: Thật ngại quá, vừa rồi chúng tôi đã gửi hình đến Cục Quản Lý Di Sản, bên đó nói hình như là đồ sứ thời triều Nguyên, nếu thật như thế, chỗ đồ sứ này sẽ giúp ích rất nhiều đối với việc nghiên cứu con đường tơ lụa trên biển thời triều Nguyên nên trình tự cũng sẽ hơi lâu một chút.
Triều Nguyên là chính quyền do dân tộc thiểu số thành lập.
Trên lịch sử thường cho rằng đây là một triều đại tương đối bảo thủ, kinh tế văn hóa không hề phát triển, không ngờ nay đột nhiên xuất hiện văn vật mới, chứng minh rằng triều đại này không hề lạc hậu bế tắc như mọi người đã nghĩ.
Nhóm chuyên gia sau khi nhìn thấy hình ảnh đều rất kích động, hiện tại mấy ông lão đó đang chạy như bay đến cục cảnh sát ngành hàng hải thành phố Kiềm Vĩnh, muốn hiểu rõ càng nhiều thông tin hơn nữa.
Lãnh đạo cục cảnh sát cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng vài ngư dân khi ra biển đánh bắt vớt được, hiện tại có bao nhiêu văn vật, tình trạng ra sao đều không rõ.
Bọn họ đem tin tức báo lên trên liền bị bên trên liên tục dò hỏi, còn phải ứng phó với chuyên gia văn vật của thành phố mình, làm cho ai cũng sứt đầu mẻ trán.
Nhưng nó là một gánh nặng ngọt ngào, dù nhóm lãnh đạo bị nước miếng văng đầy mặt, hai mắt vẫn sáng lấp lánh.
Tiểu Đỗ thân là người liên hệ trực tiếp với Lục Áo càng bị dò hỏi nhiều hơn, trong nhất thời không rảnh để trả lời tin nhắn.
Vất vả lắm mới ứng phó xong nhóm chuyên gia và lãnh đạo, Tiểu Đỗ lúc này mới rảnh trả lời tin nhắn của Lục Áo.
Lục Áo không ngờ chỗ bọn họ lại loạn đến thế, cậu không quá để tâm chỉ hỏi: Bọn tôi có thể về được chưa? Trời đã tối rồi, nói sao gì cũng không thể chờ trên đảo cả đêm.
Tiểu Đỗ: Chờ chút chờ chút, tôi đi hỏi thử.
Cục cảnh sát ngành hàng hải thành phố Kiềm Vĩnh.
Hiện tại đã là 8h13 phút, cả cục cảnh sát đèn đuốc sáng trưng, đâu đâu cũng thấy có người đang bận rộn.
Trong phòng họp, Tiểu Độ vội chạy đến bên cạnh cục trưởng của bọn họ, "Cục Trưởng à, nhóm ngư dân phát