Trước khi Lục Áo đi ngủ có vào diễn đàn mà Tống Châu gửi, lướt một hồi là hơn một giờ sáng, cơ bản là xem hết các bài post trong diễn đàn.
Bài post trong diễn đàn này tạp nham vô cùng, thảo luận đủ thứ.
Căn cứ theo nội dung mà phân tích, người dùng hoạt động trong diễn đàn này phần lớn là phi nhân loại, cho dù không phải phi nhân loại thì cũng có quan hệ với phi nhân loại.
Nếu như những nội dung này không phải do họ cố ý đăng lên dùng để dù dọa người khác, thoạt nhìn coi như đáng tin.
Chẳng qua Lục Áo không có hứng thú, cậu lướt hết một lần, tự có tính toán trong lòng rồi thoát ra, lưu lại địa chỉ website trong file không thường dùng.
Nếu như có thể, cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với tổ chức kỳ quái này.
Khó khăn lắm mới có thể sống tiếp, cậu càng muốn trải qua những ngày tháng bình yên.
Ngày hôm sau, Lục Áo dậy thật sớm.
Dù cho ngày hôm qua thiếu chút nữa là bị con cá mú nghệ quấn tới chết đuối, hôm nay cậu vẫn đi đánh cá.
Hôm nay vận may bình bình, cậu bắt được 2 con cá mú nghệ, 5 con cá tráp đen và 5 con cá nâu, cộng lại cũng sắp 15 kg, đưa tới chỗ thương lái ở trấn trên bán, sau khi trừ thuế thì thu nhập là hơn 600 tệ.
Số tiền này một nửa dùng để mua thức ăn, một nửa dùng để mua máy bơm oxy mini ở tiệm của Lâm Đại Vũ.
Vợ của Lâm Đại Vũ – Quế Nhạn Đan thấy cậu tới, nhiệt tình hỏi thăm:" Lục Áo ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn ở nhà tôi nhé? Sáng nay nhà tôi làm bánh khoai tây."
"Cảm ơn chị dâu, tôi mới mua thức ăn, phải về nhà sớm xíu để bỏ vào tủ lạnh."
"Không sao, ăn một bữa cơm thì tốn bao nhiêu thời gian chứ." Quế Nhạn Đan cứng rắn bảo cậu ngồi xuống, cười nói:" Tôi đi lấy bánh, cậu thử xem tay nghề của tôi nhé."
Lâm Đại Vũ từ sớm đã quen với sự nhiệt tình của vợ ông đối với Lục Áo, thấy vợ vào phòng bếp thì ló đầu nói:" Đừng khách sáo, cậu ở lại ăn cơm, bà ấy vui vô cùng."
Lục Áo sải bước chân dài, ngồi xuống cái bàn, "Vậy tôi không khách sáo."
Quế Nhạn Đan một lát sau bưng một cái nồi lớn đựng hơn phân nửa bánh nướng ra, đặt lên bàn, lại cầm một cái ấm trà nồng, "Một lần ăn nhiều bánh khoai tây quá có thể sẽ bị ngán, chỗ này có trà, nếu mà ngán thì cậu uống chút."
"Được, cảm ơn chị dâu."
"Ài, cậu đừng có lúc nào cũng khách nào như vậy." Quế Nhạn Đan ngồi xuống ở đối diện cậu, nói:" Mấy con ngỗng sư tử mà cậu nhờ tôi tìm được rồi, trấn Đoàn Bảo kế bên mình có một hộ gia đình nuôi đó, nếu cậu cần thì có thể gọi điện cho anh ta. Mua từ 50 con trở lên thì giá là 28 tệ/1 con, dưới 50 con thì giá 30 tệ/1 con."
Lục Áo không ngờ con ngỗng này mắc như vậy, mấy con ngỗng lớn ngoài chợ bán theo kg, nửa kg chỉ 12 tệ.
Quế Nhạn Đan nói:" Nghe nói ngỗng nhà anh ta ăn khỏe lắm."
Lục Áo nói:" Nuôi cũng đã nuôi rồi, cũng không sợ nó ăn khỏe."
Quế Nhạn Đan sang sảng cười nói:" Lời này cũng đúng, vậy tôi đưa số điện thoại cho cậu, xíu nữa tự cậu gọi hỏi nhé."
"Được."
Lục Áo ăn 10 cái bánh khoai tây rồi tạm biệt vợ chồng Lâm Đại Vũ, đem máy bơm oxy về nhà.
Trên đường về, Lục Áo tiện đường ghé nhà Lâm Mãn Chương lấy cây giống.
Vợ của Lâm Mãn Chương tên Diệp Chi Anh, Lục Áo lái xe đến trước cửa nhà Lâm Mãn Chương, Diệp Chi Anh liếc mắt một cái là nhìn thấy cậu, cười hỏi:" Lục Áo, sao tối hôm qua cậu không ghé vậy?"
"Tối qua về trễ quá, sợ quấy rầy anh chị nghỉ ngơi."
Diệp Chi Anh nghe cậu khách sáo liền cười, "Nào có quấy rầy chứ, tụi chị thường gần 10 giờ mới đi ngủ."
Diệp Chi Anh nói, lấy cái sọt đựng hạt giống đã mua giùm Lục Áo ra, nói:" Cậu bảo tôi mua đại đi nên tôi cũng mua đại khái mỗi thứ 1 chút, chỗ này tổng cộng 5 gốc cây giống bí đao, 5 gốc bí đỏ, 5 gốc mướp, 5 gốc ớt cự gà, 10 gốc cà chua, 15 gốc ớt chuông dài, 15 gốc cà tím, 15 gốc đậu que.
Lục Áo nhìn một chút, gật đầu, "Làm phiền chị dâu rồi, để tôi chuyển tiền cho chị."
"Không cần khách sáo, tiện tay thôi." Diệp Chi Anh dặn dò, "Cây giống thường trồng vào buổi sáng sớm hoặc là lúc chạng vạng, nếu như cậu không trồng ngay bây giờ thì để ở chỗ nào râm mát, đừng để phơi nắng nếu không cây sẽ chết."
Lục Áo gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Diệp Chi Anh còn nói thêm:" Sau khi cậu trồng mạ, nhớ kỹ phải tưới nước ngay, tưới tới khi đất thấm ướt đất. Nếu muốn bón phân lót thì bỏ một nhúm tro là được, không có tro thì cho phân bón hóa học, nhưng mà bón xa 1 chút, đừng bỏ trực tiếp trên mầm."
Nhìn bộ dạng Lục Áo thật sự không giống kiểu người biết trồng cây.
Diệp Chi Anh không quá yên tâm, toàn bộ những gì cần phải chú ý đều phải dặn dò một phen.
Lục Áo nhớ kỹ toàn bộ, cảm ơn Diệp Chi Anh xong thì đặt hết đồ lên xe 3 gác, chở về nhà.
Buổi sáng và trưa cậu dùng để làm đất trước, tạm thời không muốn dời cây nhanh như vậy.
Hộ khẩu của cậu đó giờ cũng không có dời đi, bởi vậy nhà cậu vẫn còn đất ở trong thôn.
Đất không nhiều, 3 mẫu 8 phân, đều là ruộng nước chất lượng tốt.
Nếu như dùng để trồng lương thực để nuôi một gia đình, chỗ ruộng này có thể không đủ, nhưng dùng để trồng rau thì dư xăng.
Hai ngày trước trong thôn có người ra cày ruộng, cậu ra giá 100 tệ một mẫu mướn người ta dùng máy cày tới cày, hiện tại đi làm đất lần nữa thì rất dễ làm.
3 mẫu 8 phân ruộng đổi thành mét là 2533m2, diện tích này thực ra khá lớn.
Lục Áo phơi nắng hết một ngày, nói chung cũng làm được một nửa.
Tranh thủ mặt trời sắp xuống núi, cậu về nhà lấy cây giống lại đây, gieo xuống từng hố một.
Khi trồng ớt chuông dài và ớt cựa gà, cậu cố gắng đem 2 loại ớt này trồng ở 2 bên bờ ruồng, vì nếu không tách chúng xa nhau thì khi ra hoa thụ phấn, 2 loại này sẽ ảnh hưởng lẫn nhau khiến cho ớt chuông quá cay, còn ớt cựa gà thì không.
Trồng rau cũng không dễ dàng, mãi đến khi trời gần tối, cậu vẫn còn vài gốc cà chua chưa trồng.
Ngay khi cậu đang tập trung trồng rau, từ xa đã có người gọi cậu,"Lục Áo — —"
Lục Áo đứng thẳng lưng, nhờ vào thị giác siêu việt, cậu trông thấy Lâm Cống
Thương cưỡi xe máy chờ ở ven đường.
Lâm Cống Thương thấy cậu đứng dậy thì biết là cậu đã nghe tiếng kêu của mình, liền hỏi:" Cậu không có đem điện thoại theo hả?"
"Bỏ trong quần thấy nặng quá, làm sao vậy?'
"Đêm nay tụi tôi định đi câu cá mực, muốn hỏi thử cậu đi chung không?"
Lục Áo lúc này mới nhớ ra, hiện tại là mùa câu mực.
Cậu nói:" Công cụ của mọi người có đủ không?"
"Đủ chứ, đèn hồng quang, móc câu mực, cái nào cũng có." Lâm Cống Thương mặt mày hớn hở, "Tụi tôi còn đặc biệt mượn một cái thuyền lớn 1 chút, anh Chương có giấy chứng nhận nghề cá, nếu như cậu cũng tới, buổi tối chung ta vừa câu vừa ăn, ăn khuya trên biển thế nào?"
"Được, mấy giờ?"
"Vốn định là 9 giờ đi, nhưng nếu cậu còn công chuyện thì 10 giờ xuất phát cũng được."
Lục Áo nhìn hơn 10 gốc cây còn chưa trồng xong, nói:" 10 giờ đi, trước 10 giờ tôi sẽ làm xong hết."
Lâm Cống Thương lúc này mới phát hiện, "À, cậu đang trồng rau hả?"
Lục Áo ' ừ ' một tiếng.
Lâm Cống Thương lập tức dừng xe, xắn tay áo lên, "Sao cậu trồng rau tới giờ này vậy, không quen việc đồng áng đúng không?"
Lục Áo trầm mặc.
Lâm Cống Thương tiếp tục lải nhải, "Cậu trồng như vậy hiệu suất thấp lắm, đáng ra cậu nên đào hết hố trước, sau đó mới bỏ từng gốc một vô rồi bồi thêm đất."
Cậu ta vừa nói vừa chạy tới trước mặt Lục Áo, cầm lấy cái cuốc trong tay cậu, "Cậu xem tôi nè."
Lâm Cống Thương nhanh nhẹn đào hết hố, lại bỏ từng gốc cây mạ vào trong, sau đó bồi thêm đất cho từng gốc.
Cậu vừa trồng vừa nhìn mấy gốc mà Lục Áo trồng trước đó, nhịn không được nói:" Khoảng cách giữa các cây mà cậu trồng cũng quá lớn đi."
Lục Áo xách thùng đi múc nước về tưới rau, "Không sao, ruộng nhiều rau ít."
"Lời này cũng đúng." Lâm Cống Thương nói, "Nếu mà đất ruộng nhiều, có thể trồng thêm đậu bắp, dưa hấu, đậu cô ve, hành tây, củ tỏi.... Đến lúc đó muốn ăn rau gì, có thể trực tiếp ra ruộng hái."
"Hôm nay không kịp rồi, thêm 2 ngày nữa rồi trồng."
"Thêm 2 ngày hả? A, 2 ngày này nhà tôi dời cây khoai lang, cậu trồng không? Nếu cậu trồng tôi chia cho cậu một chút, khoai lang nhà tôi ăn ngon lắm, tới chừng đó còn có thể ăn rau lang nữa."
"Trồng chứ."
"Được, vậy ngày kia tôi cho cậu một chút."
Trong lúc 2 người nói chuyện, Lục Áo đã tưới nước cho toàn bộ rau.
Cậu sức lớn, nhấc thùng nước tưới không tốn chút sức, hiệu suất cực cao.
Lâm Cống Thương trồng xong gốc cà chua cuối cùng, đứng dậy đấm đấm thắt lưng, "Trồng xong rồi."
"Được rồi, ngày mai lại đến xem đi. Hai ngày này cậu tốt nhất là ngày nào cũng tới tưới cây, tiện thể quan sát một chút, nếu mà có cây giống nào chết thì kịp thời trồng lại. Nếu mà không có, cậu rút ra chút thời gian lắp cái giàn cho cà chua, cà chua hay bò, nếu không có giàn, chúng sẽ bò khắp nơi.
Lục Áo nhớ kỹ gật đầu.
Lâm Cống Thương lại chỉ chỉ con sông nhỏ xa xa, nói:" Nếu mà lắp giàn, cậu đi chặt chút cây tre ở bờ sông là được, con sông này của thôn cậu hai bên bờ mọc rất nhiều cây tre dại, dùng cây tre dựng giàn tiện hơn dùng gỗ."
"Ừ, còn gì cần chú gì nữa không?"
"Còn nữa, phải đúng lúc bón phân, tôi thấy cậu chắc không quen sài phân bón hữu cơ, mua phân bón hóa học được rồi."
Lục Áo nhớ đến nơi đây, nâng đầu hỏi:" Phân ngỗng được không?"
"Cậu làm gì có phân ngỗng?"
"Ngày mai mua ngỗng."
Lâm Cống Thương nhìn cậu, cảm thấy có chút không tin, "Nuôi ngỗng hả? Ngỗng khó nuôi hơn vịt nhiều, ngỗng con thường rất dễ bị bệnh."
"Không sao, tôi muốn thử."
Lục Áo nuôi ngỗng sư tử là vì thấy loại ngỗng này khá to con, con to nhất có thể nặng hơn 10kg, đến lúc đó ăn sẽ rất đã nghiền.
Lục Áo trước nay luôn có chủ kiến, Lâm Cống Thương cũng không khuyên gì thêm, chỉ nói:" Nếu cậu định nuôi, thì chia theo lượt, đừng một hơi mua quá nhiều."
Lục Áo gật đầu, cậu không định mua một hơi quá nhiều, 30-50 con là được.
Mua hơn cậu cũng chăm không nổi.
Lâm Cống Thương nói xong lại nói:" Vậy được rồi, tôi về nhà ăn cơm trước, lát nữa có gì liên lạc qua điện thoại."
"Được."
Lâm Cống Thương lái xe máy chạy về nhà.
Lục Áo rửa sạch sẽ tay chân, lấy thùng nước cái cuốc v.v bỏ lên thùng xe 3 gác rồi lái xe về nhà.
Về nhà xong, cậu ăn cơm trước, ăn no thì đi tắm, thời gian rất nhanh đã tới 9h30.
Cậu lái xe 3 gác đi tới vùng biển đã hẹn ở bên thôn Lâm Ốc.
Từ xa cậu đã nghe thấy giọng nói của Lâm Mãn Chương bọn họ, đi tới gần xem, bọn họ đang cùng nhau khiêng chiếc thuyền ra biển.
Lục Áo dừng xe chạy tới gần muốn hỗ trợ, vừa tới liền phát hiện trong đám người nhiều ra một thanh niên thanh tú.
Người nọ lúc hỗ trợ khiêng thuyền cũng không quên giơ cái gậy quay video.
Lục Áo đi qua, cùng nhau khiêng chiếc thuyền.
Lâm Mãn Chương bọn họ trong nháy mắt cảm thấy sức ép trên vai nhẹ đi, quay đầu thì thấy cậu, nhiệt tình nói:" Lục Áo tới rồi à?"
Người thanh niên thanh tú kia cũng lập tức quay đầu, đôi mắt tỏa sáng hô một tiếng, "Lục thần?!"
Lục Áo vừa nghe, lập tức biết ngay là ai.
Người này có lẽ là Lâm Tê Nham chuyên quay video.
Chú thích:
Bánh khoai tây:
Ngỗng sư tử:
Cá nâu:
Mực:
Móc câu:
Truyện convert hay :
Mỗi Ngày Bị Bắt Cùng Đại Lão Yêu Đương