Tối qua không phải cực kỳ mệt nên sáng nay Lục Áo dậy khá sớm.
Thường ngày Tống Châu dậy còn sớm hơn cả cậu, ngày hôm nay cũng vậy, Lục Áo vừa thức dậy, cậu đưa tay sờ phần giường bên cạnh mình, nơi đó đã có phần lạnh lẽo.
Lục Áo vừa nhìn liền biết liền biết Tống Châu đã dậy được 1 lúc rồi, cậu nhắm mắt lại nằm trên giường cẩn thận lắng nghe, cậu nghe thấy tiếng ping ping pang pang vang lên trong phòng bếp.
Thời tiết buổi sớm còn hơi lạnh.
Năng lực chịu lạnh của cậu bình thường, lúc đứng dậy còn đặc biệt khoác thêm áo khoác rồi mới hà hơi đi ra.
Tống Châu dậy sớm đã làm xong bữa sáng rồi.
Lục Áo đi đến gần, từ đằng sau ôm lấy anh, đầu cậu ngã lên vai anh, hỏi: "Bữa sáng chúng ta ăn gì vậy?"
"Cháo bí đỏ, canh cá sấu, chả cá chiên, mực viên chiên, còn có 1 dĩa rau ăn kèm." Tống Châu quay đầu nhìn cậu: "Em còn muốn ăn gì nữa không, anh làm thêm."
Lục Áp ngáp dài, từ sau lưng anh thò đầu ra nhìn, nhỏ giọng lầu bầu: "Hôm nay lại ăn mực chiên à?"
Mấy ngày nay liên tục ăn mực chiên, cậu thực sự có chút ngáy rồi đó.
Tống Châu rút ra một tờ khăn giấy lau lau đôi tay còn ướt, "Còn dư lại một chút đại khái khoảng 150kg, dù sao cũng không còn bao nhiêu, nếu em thực sự không thích thì đừng ăn nữa."
"Không ăn, em ăn hết nỗi rồi, anh đợi một chút. Em nhắn tin hỏi trong nhóm xem có ai ăn không nhé?"
Lục Áo nhìn đồng hồ, giờ mới 6h sáng.
Cậu soạn sẵn tin nhắn rồi gửi đi: Mọi người ơi, hôm nay vừa thu hoạch được 1 mẻ thịt mực khổng lồ siêu cấp, số lượng khoảng 150kg, có công năng bồi bổ nhất định, nếu mọi người trong nhóm có ai cần thì giá là 600 tệ nửa kg, bao vận chuyển. Ai tới trước mua trước, bán hết sẽ ngừng.
Tin nhắn này đã được cậu tỉ mỉ suy xét rồi, nhưng nó vẫn có chút mơ hồ, gửi đi cũng không biết có ai ủng hộ không nữa.
Lục Áo nhìn điện thoại một hồi, cũng không biết chỉnh sửa thế nào, dứt khoát tắt màn hình không quan tâm nữa.
Có thể bán được hay không, bán được bao nhiêu đều tùy duyên đi, dù sao cũng không có bao nhiêu tiền.
Tống Châu đi qua nhìn tin nhắn của cậu, cười, "Em tùy tiện vậy sao."
Lục Áo chìa tay đưa điện thoại, rất có ý tứ anh giỏi anh làm đi.
Tống Châu cong cong hai mắt, lắc đầu, "Ăn sáng trước. Đêm qua em đã nói cho Lâm Mãn Chương biết chưa?"
"Nói rồi, hôm nay chúng ta sẽ cùng anh ấy đi biển bắt cá." Lục Áo nói, "Anh ấy cũng không nói gì, xem như đã đồng ý."
"Dùng thuyền của anh ấy hay dùng thuyền của em?"
"Chắc dùng thuyền của anh ấy, thuyền của em to quá, dùng nó để bắt bạch tuộc khó hơi bất tiện." Lục Áo từ trong chén cơm để lộ đôi mắt, mơ hồ nói, "Em theo anh ấy học một chút, đợi sau này có cơ hội sẽ thử tự mình đi bắt bạch tuộc."
Ngư dân toàn nhờ kỹ thuật kiếm cơm, nếu như không có tài nghệ tương xứng mà muốn ăn chén cơm này cũng không dễ.
Lục Áo quyết tâm học hỏi để sang năm có thể tự mình đi biển.
Lâm Mãn Chương và Lâm Cống Thương bọn họ buổi sáng phải ra biển bắt cá, giờ đây Lục Áo gần như không đi bắt cá nữa, vì vậy cần đợi Lâm Mãn Chương đánh cá xong quay về mới cùng nhau đi bắt bạch tuộc.
Trung gian cần mấy tiếng.
Lục Áo ăn sáng xong liền đi ruộng rau tưới nước tiện thể cho ngỗng ăn.
Tống Châu thì tranh thủ thời gian về tổ chức xử lý một phần văn kiện, đợi lát nữa cùng đi biển.
Lục Áo lái xe ba gác đi ruộng rau, tưới nước, cuốc đất, hái rau, toàn bộ công việc chỉ tốn hơn một tiếng rưỡi đã xử lý xong.
Làm xong việc ở ruộng cậu cũng không nghỉ ngơi mà lái xe đến bên con sông, cậu xách hạt kê đi bộ đến chỗ chuồng ngỗng rồi đổ hạt kê ra cho chúng ăn.
Hiện tại cứ cách dăm ba hôm sẽ đến chỗ đặt lồng cá bên sông để thu hoạch.
Lồng cá thường bắt được một cá nhỏ tôm nhỏ, ngoại trừ một phần cá tôm dùng để ăn ra, còn lại phần lớn cầu đều đánh nát trộn với hạt kê cung cấp thêm dinh dưỡng cho đàn ngỗng.
Ngỗng nhà cậu cũng vì thế mà lớn lên từng ngày.
Hiện tại 1 con ngỗng tối thiểu cũng có 3-3.5kg, nhìn nó đứng chỗ kia thôi trông có vẻ vô cùng lớn, đặc biệt khi nó gương rộng đôi cánh ấy, nếu người lạ đi ngang qua trông thấy sẽ cảm thấy da đầu tê rần.
Khi Lục Áo đến đàn ngỗng bất an nhốn nháo 1 hồi, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.
Đàn ngỗng gần đây đang ấp trứng, bản tính vốn dĩ hung hăng nay càng thêm hung hãn. Nếu có người cả gan làm loạn, chúng nó tuyệt đối không khách sáo.
Lục Áo cho ăn xong, lại nhặt thêm 6 quả trứng không được thụ tinh.
Không biết do thức ăn dinh dưỡng phong phú, hay đàn ngỗng đã trưởng thành, trứng mà chúng đẻ ngày càng nhiều, giờ đây trên cơ bản 1 ngày có thể đẻ 6-7 quả trứng, ngoại trừ số ít được thụ tinh ra, phần lớn đều là chưa thụ tinh, có thể nhặt về ăn.
Hành động mót trứng của Lục Áo làm cho đàn ngỗng bất an, chúng vẫn luôn đứng bên cạnh kêu cạc cạc.
Cậu an ủi chúng 1 chút rồi chụp hình mấy quả trứng trong thùng.
Lâm Tê Nham từ lâu đã muốn mua trứng ngỗng chỗ cậu để gửi cho fan, mấy ngày nay cậu vẫn luôn không rảnh, hôm nay có chút thời gian, cậu liền mang theo trứng ngỗng đưa qua nhà Lâm Tê Nham.
Cậu gửi hình xong thì thoát khỏi giao diện trò chuyện với Lâm Tê Nham, khi chuyển sang giao diện chính, cậu trông thấy có người trong nhóm đấu giá trả lời tin nhắn.
Không phải chỉ 1-2 người.
Hơn 50-60 tin nhắn nhắc tên cậu, đều là của nhóm đại gia cả, ai nấy sôi nổi bày tỏ muốn mua thịt mực.
Cậu xem qua từng tin nhắn một.
Ông Khiêm là người ủng hộ đầu tiên nhất: 600 tệ nửa kg rẻ vậy hả!? Lục Áo cậu có bao nhiêu? Lục Áo cho tôi 50kg!
Tử Đàn: 600 tệ còn nói rẻ? Thằng nhóc cậu sao tích cực vậy, có khi nào là cò không?
Quy Yểu Yểu: Lục Áo lại có sản phẩm mới à? Cho tôi 5kg trước đi, vẫn địa chỉ cũ nha.
Tu 10 Năm Mới Đi Chung Thuyền: Mua nhiều vậy sao, khi nào mới ăn cho hết?
Đoàn Niên: Cái này ăn ngon không? Lục Áo, gửi trước cho tôi 1 kg được không?
Bốn Tháng Hai: Tôi cũng mua 1kg, tôi chưa ăn qua thịt mực nang khổng lồ, hôm nay phải mở mang tầm mắt, mua chút về thử.
Phím cơ MX.Green: Nói vậy cũng có lý, hay tôi cũng mua ăn thử? Nhà tôi đông người, cậu bán tôi 2.5kg đi.
Có một người đi đầu nói mua, những người sau cũng lập tức hưởng ứng theo, thành viên trong nhóm bọn họ đều là đại gia, không ai để tâm vài ngàn mấy trăm kia cả.
Rất nhanh, toàn bộ tin nhắn bên dưới đều tỏ ý mua hàng.
Lục Áo xem xong rồi trả lời: Làm phiền mọi người chờ 1 chút, tối nay tôi sẽ thống kê lại. Ngày mai sẽ xác nhận với mọi người nhé.
Ông Khiêm: Sao phải đợi đến trời tối, không thì bây giờ cậu gửi luôn đi? Vừa hay ban ngày tiện gửi chuyển phát nhanh, khà khà.
Lục Áo: Tôi có việc bận.
Ông Khiêm: Nhìn bộ dạng không tích cực kia của cậu kìa, tôi cảm thấy rất có hứng thú với thịt mực, hay bán thêm cho tôi 50kg nữa? Tổng cộng tôi mua 100kg.
Phím cơ MX.Green: Ài do, thằng nhóc cậu mua nhiêu thịt mực như vậy làm gì? 100kg, phải ăn đến năm nào tháng nào mới hết? Chừa chút cho bọn tôi đi.
Ông Khiêm: Không sao, nhà tôi nhiều người, hơn nữa nhà tôi mở khách sạn đó, nếu hàng tốt thật thì lấy ra chia sẻ với khách hàng cũng được [biểu cảm mặt cười].
Những hành động này của Ông Khiêm làm cho không ít người trong nhóm nhận định anh ta là một tên cò, đặc biệt chạy đến đây để và trong nháy mắt họ mất đi hứng thú muốn mua.
Cũng có vài người trong lòng thầm nghĩ, hoài nghi đây là hàng tốt thật, nếu không bằng khứu giác nhạy bén của thằng quỷ này sẽ không 1 hơi kêu mua 100kg.
600 tệ nửa kg đối với người trong nhóm mà nói cũng không phải mắc, 5kg 6.000 tệ, 50kg chỉ 60.000 tệ.
60.000 tệ thì làm được gì? Bọn họ mời khách ăn một bữa đã hơn 60.000 tệ rồi.
Mọi người còn nhớ mãi lần mua cá mao thường trước đó.
Dù cho ngoài miệng không nói, trong lòng của rất nhiều người đều biết rằng thực ra Lục Áo có vài phần khác thường.
Bọn họ là người làm ăn lớn, có chuyện gì mà chưa từng trải, sự khác thường của Lục Áo, thực ra cũng không có gì đặc biệt khó nhìn ra. Nhưng mọi người đều không muốn có thêm nhiều người biết đến, miễn cho có người cản trở bản thân nhặt của hời, cho nên bọn họ vẫn luôn biết mà không nói.
Vì thế, ngoại trừ rất ít người cảm thấy trong nhóm đều là cò sợ bị lừa gạt ra, mọi người nháo nhào nhắn tin, bày tỏ muốn mua hàng.
Lúc cạnh tranh càng lúc càng khốc liệt, những người đến sau đòi mua không còn là nửa kg 1kg nữa mà là 5kg-10kg.
Khi Lục Áo về đến nhà đã có 99+ tin nhắn đang chờ trả lời.
Cậu không ngờ sẽ được kết quả này, cậu lướt lên trên xem, lượng thịt mực khách hàng mua đã lên đến 500kg.
Lục Áo có chút đau đầu: Việc đặt mua thịt mực kết thúc, tối nay tôi sẽ thống kê lại các đơn hàng. Trong không chỉ có 150kg, bây giờ lên đơn sẽ dùng phương pháp rút thăm để xử lý.
Ông Khiêm: Cậu định rút thăm thế nào?
Lục Áo: Nửa kg tính 1 cái thẻ, đến lúc đó xem số lượng thẻ, dùng máy tính để rút thăm.
Cậu vừa nói xong, người lên đơn số lượng ít liền sốt ruột: Như thế có phải không được không bằng lắm không? Một mình quản trị viên đã mua 100kg rồi, mấy người chỉ mua nửa kg 1 kg như chúng tôi sao giành lại anh ta chứ?
Lục Áo: Ai đến trước mua trước, bán hết thì ngừng. Ngoại trừ lần này, tất cả những mặt hàng khác của tôi sau này đều sẽ áp dụng nguyên tắc này.
Phím cơ MX.Green: Trước đó cậu có nói vậy đâu, nếu không thì ngoại lệ lần này thôi hoặc quản trị viên nhường bớt một chút ra, cố gắng để mỗi một người đã lên đơn đều có thể mua được 1 phần?
Ông Khiêm: Sao ông không trực tiếp nói là quy định số lượng mua luôn đi.
Bốn Tháng Hai: Theo tôi nghĩ, quy định số lượng cũng được.
Lục Áo: Không được, phải theo quy tắc. Đến trước mua trước, bán hết thì ngừng.
Những thành viên khác lại nói cho một đống lời, lần này mặc kệ họ nói thế nào, Lục Áo cũng không chịu đồng ý.
Mọi người càng thêm chắc rằng đây là đồ tốt, trong lòng ai náy đều hối hận.
Cái bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống lại không biết đón nhận.
Cũng có 1 bộ phần người cảm thấy tò mò, thịt mực này thực sự có công năng gì.
"Lục Áo?" Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Áo: "Vào đi, không khóa."
Lâm Tê Nham thò đầu vào, thấy cậu ngồi trong sân chơi điện thoại, bất giác hỏi: "Cậu đang làm gì vậy, hôm nay không đi bắt cá sao?"
"Tôi ngán rồi, không muốn đi." Lục Áo hất đầu ra hiệu, "Trứng ngỗng trong thùng đó, cậu tự mình lấy đi."
"Okela." Lâm Tê