Đầu Lục Áo có chút hỗn loạn, còn chưa nghĩ ra có nên từ chối hay không, Tống Châu liền nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, ngay sau đó, Lục Áo đã ở trong sân nhà mình.
Thôn Lục Ốc mát mẻ hơn thành phố Kiềm Vĩnh nhiều, gió thổ lên áo quần, khiến nó nhẹ nhàng phất phơ.
Tiếng gió này rất yên bình, trong thôn cũng rất yên bình.
Khi Lục Áo trở lại nơi này không hiểu sao lại thả lỏng rất nhiều, cậu hơi run lên, cậu đẩy cửa ra đi vào nhà.
Trong phòng có mùi hương của cậu, tuy nhàn nhạt nhưng không thể xem nhẹ, cảm giác mệt mỏi trào dâng như thủy triều, rất nhanh đã nhấn chìm cậu.
Cậu giống như bơi vào trong phòng vậy, ngã lên trên giường, đá văng giày.
Tống Châu nhặt đôi giày của cậu lên, đặt gọn gàng bên giường.
Trước khi rơi vào giấc ngủ say, cậu mơ hồ thấy Tống Châu đứng ở bên cạnh giường, không khỏi vươn ngón tay thon dài có hơi lạnh lẽo khẽ kéo lấy quần áo của Tống Châu, trong cổ họng phát ra tiếng lầu bầu nho nhỏ, "Kế bên có phòng khách, anh ngủ lại ở đây đi."
Không biết có phải vì quá mệt mỏi không, âm cuối của cậu hơi cao, mềm mềm.
Tống Châu nhìn chằm chằm cậu, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói, "Được."
Lục Áo say giấc cả đêm, khi tỉnh lại bên ngoài trời đã sáng hẳn, chim chóc bên ngoài đang bay nhảy kêu chiêm chiếp.
Ánh sáng màu vàng cam rực rỡ như một khối hổ phách cực đại, đem hết thảy bao bọc lại bên trong, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, có những áng mây trắng nhẹ nhàng trôi.
Lục Áo nhìm chằm chằm bầu trời, tâm tình tốt xưa nay chưa từng có.
Cậu xốc mềm lên, lấy di động bên cạnh cái gối đầu, thời gian hiển thị là 7h08.
Thời gian đã không còn sớm, cậu vội đặt di động về chỗ cũ, đi rửa mặt thay quần áo.
Chuẩn bị xong, cậu đẩy cửa ra ngoài, muốn tìm Tống Châu, cậu phải nhanh chóng trở về phòng tiếp khách của thành phố Kiềm Vĩnh.
Không biết vì sao, dù rõ ràng không có nghe thấy âm thanh của Tống Châu, nhưng trực giác của cậu lại nói rằng anh ấy đang ở nhà.
Đẩy cửa phòng ra, Lục Áo ngửi được mùi thơm trong gió.
Nơi phát ra mùi thơm là từ phòng bếp.
Lục Áo trong nháy mắt ngẩn ngơ, nhấc chân cất bước đi qua.
Tống Châu người cao chân dài đang làm bữa sáng.
Lục Áo đứng ở cửa nhìn anh.
Tống Châu giương mắt, đôi mắt cong cong, dịu dàng nói:" Đợi một chút, sắp ăn được rồi."
Lục Áo dựa vào cạnh cửa, "Tôi hình như phải về."
"Bên kia tạm thời không có ai tìm cậu, ăn sáng trước đi." Tống Chấu thoáng nâng nâng cằm nói:" Cậu cũng có thể nhắn tin cho bên kia, nói họ rằng cậu muốn ngủ bù."
"Được, tôi nhắn liền."
Lục Áo cầm lấy điện thoại, nhắn tin cho tiểu Đỗ, nói cho đối phương, cậu phải ngủ bù, chắc hơn 10 giờ mới dậy.
Tiểu Đỗ đáp: không thành vấn đề, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, hơn 10 giờ hẳn dậy, dậy rồi qua chỗ chúng tôi một chuyến là được.
Lục Áo bấm tắt điện thoại, nói:" Xong rồi."
Cậu bước vào giúp đỡ, đem bữa sáng mang ra.
Tay nghề của Tống Châu rất không tồi, không thua bữa sáng ngoài tiệm.
Lục Áo ăn tới hai mắt cũng híp lại.
Hai người dưới nắng sớm ăn xong bữa sáng, Lục Áo duỗi eo lười biếng, "Cũng không biết chuyện gì, ngày hôm qua đặc biệt mệt."
"Cậu ở trong biển tìm lâu như vậy, đương nhiên mệt rồi." Tống Châu nhìn cậu, "Cậu đã bao lâu không nhìn bản thân trong hình rồng rồi?"
"Hửm?" Lục Áo nhớ tới chuyện này, "Cũng không bao lâu, hơn nửa tháng."
Tống Châu:" Tôi đoán hình rồng của cậu lại lớn thêm 1 chút, chúng ta bớt thời gian xem thử."
"Phải xem trong biển sao?"
Tống Châu cười:" Trên lý thuyết, cậu có thể biến về hình rồng ở đây, nhưng mà nếu hình thể quá lớn, có thể sẽ làm hư hao vật dụng trong nhà."
Lục Áo quyết định thật nhanh:" Vậy thôi cứ xem ở trong biển đi, đợi giải quyết xong chuyện bên cục cảnh sát, ngày mai tôi trở về rồi xem."
Hai người ăn xong nói xong thì cùng nhau rửa chén.
Tống Châu đưa Lục Áo về phòng tiếp khách.
Lục Áo còn rất không nỡ, quay đầu nhìn anh, nói:" Bằng không tối nay chúng ta lại hẹn ăn khuya đi?"
Tống Châu đồng ý, "Được, tôi tan ca xong sẽ qua đây."
Ánh mắt Lục Áo sáng lên, "Không thành vấn đề, lúc đó chúng ta liên lạc qua điện thoại."
Tống Châu đi làm, Lục Áo rửa mặt lần nữa, mang theo vẻ mặt ẩm ướt, tinh thần tỉnh táo đi tìm một tiệm ăn sáng xung quanh, chọn vào món.
Cậu vừa rồi đã ăn no, nhưng lần này ăn chủ yếu là để cho người trong cục cảnh sát xem, tiện thể lấp kín những khe hở còn sót lại trong bụng.
Ăn xong cậu đi cục cảnh sát, tiểu Đỗ bọn họ đã có mặt.
Nhìn thấy Tống Châu, tiểu Đỗ không tám chuyện với đồng nghiệp nữa, vội vàng đứng lên, nhiệt tình đẩy cái ghế dựa qua, kéo Lục Áo tới chỗ ngồi của cậu ta, "Đại công thần của chúng ta tới rồi, mau mau, ngồi xuống đi."
Lục Áo cũng không khách sáo với cậu ta, "Hôm nay còn phải làm những gì?"
"Cũng không có gì, chủ yếu là làm một lần ghi chép cuối cùng, đợi khi bên chuyên gia xác định là cái laptop mang về không có vấn đề gì là có thể thanh toán lương cho các cậu rồi, bên trên còn dự định thưởng thêm cho cậu."
Lục Áo hỏi:"Hiện tại vẫn chưa thể xác định rằng laptop không vấn đề sao?"
"Trên cơ bản đã xác định xong rồi, nghe đâu hôm qua chuyên gia còn mở máy lên xem nữa, chỉ là làm một lần xác định cuối cùng thôi." Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, tiền thưởng và công trạng đều có, tiểu Đỗ hưng phấn vô cùng, "Rất nhanh, cậu yên tâm."
Bọn họ đang nói chuyện, lão Cao bưng tách trà thảnh thơi đi vào.
Trông thấy Lục Áo, lão Cao mặt mày hồng hào, bước tới lớn tiếng chào hỏi, "Lục Áo tới rồi à?"
"Ừ, vừa tới."
"Không sao không sao, cũng nhờ có cậu, chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày dài tăng ca.
Cậu ở thêm 1-2 ngày đi? Cục trưởng nói đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta cùng nhau đi ăn 1 bữa, cũng khao cậu 1 chầu ngon!"
Vì cái laptop này, toàn bộ cục cảnh sát ngành hàng hải thành phố Kiềm Vĩnh từ trên xuống dưới, đều phải tăng ca hơn 1 tuần rồi.
Hơn 1 tuần này, lão Cao mỗi ngày hừng đông mới về nhà, rạng sáng đi làm, con gái nhỏ đã hơn 1 tuần không thấy ba nó, khóc quậy mấy lần.
Con bé mỗi đêm cũng khóc thút thít không chịu ngủ, đòi phải đợi ba về, nhưng lại chịu không nổi sự buồn ngủ, tỉnh ngủ xong phát hiện đợi không được người thì lại khóc.
Mỗi ngày khi lão Cao giúp con gái đắp mềm, thường thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng của nó, nắm tay nhỏ siết chặt đặt lên hai bên má, dù cho đang ngủ, cũng có một loại cảm giác tủi thân vô cùng, trong lòng lão Cao đau rút, vừa chua xót vừa áy náy.
Thật vất vả giải quyết xong mọi chuyện trong hôm nay, anh ta đã đặt một cái bánh kem to, định về nhà sớm 1 chút dỗ con gái nhỏ.
Việc này còn thể giải quyết xong, may nhờ có Lục Áo.
Lão Cao ngoài miệng không nói, trong lòng lại rất biết ơn.
Nghe lão Cao mời, Lục Áo nói:" Ăn cơm thì không cần, chuyện nhỏ thôi."
Lão Cao:" Sao có thể là chuyện nhỏ? Nếu không nhờ có cậu, chúng tôi còn không biết bị giày vò tới bao lâu, cái laptop có thể tìm về được hay không còn chưa chắc."
Lục Áo nói:" Cũng không nhất định."
Lão Cao:" Cậu đừng khiêm tốn, cứ quyết định vậy đi, ngày mai chúng ta cùng đi ăn liên hoan."
Tiểu Đỗ cũng nói:" Đúng đúng đúng, bận bấy lâu rồi, Lục Áo cậu đừng có từ chối nữa, cho chúng tôi một cơ hội ăn liên hoan đi."
Lục Áo từ chối không được, chỉ đành đồng ý.
Lão Cao đặt đít ngồi xuống đối diện Lục Áo, lấy điện thoại ra, cười nói:" Vậy chúng ta kết bạn wechat đi? Mốt có gì tiện liên lạc."
"Không thành vấn đề."
Lục Áo lấy mã QR cá nhân ra, cho đối phương quét mã.
Tiễu Đỗ vội nói:" Tôi cũng muốn."
Lục Áo liền đưa điện thoại qua cho cậu ta.
Lão Cao vừa gửi yêu cầu kết bạn vừa nói:" Lần này toàn nhờ có cậu, sau này nếu cậu gặp khó khăn gì ở phương diện hàng hải vận tải, có thể tìm chúng tôi.
Rất nhiều vấn đề trong phạm vi cho phép chúng tôi đều có thể