Thời gian vẫn còn sớm, Lục Áo và Lâm Tê Nham dứt khoát ngồi đợi trong cửa hàng của Lâm Đại Vũ.
Lâm Đại Vũ cũng không kéo dài, gọi điện thoại ngay cho bạn mình.
Trong tay ông là một chiếc điện thoại người già âm thanh rất lớn, Lục Áo và Lâm Tê Nham đứng ở trước quầy cũng nghe thấy người bàn của ông ALO một tiếng, hỏi:" Đại Vũ hả, tìm tôi có việc gì?"
"Không phải mấy ngày trước ông muốn bán cây ăn quả nhà ông sao? Tôi có 1 anh bạn trẻ cảm thấy hứng thú, muốn hỏi xem cây nhà ông bán chưa?"
"Chưa chưa, còn ở trên núi kìa." Người bạn lão Trần hỏi:" Anh bạn trẻ kia muốn mua cây gì? Lúc nào tiện lại đây xem thử?"
"Ông chờ chút, tôi hỏi cậu ta."
Lâm Đại Vũ đưa điện thoại ra, che cái loa lại, nhắc lại lời ban nãy cho Lục Áo nghe:"Lão Trần hỏi cậu khi nào rãnh, có thể qua xem thử."
Lục Áo nói:" Nếu tiện, hiện tại tôi đang rãnh."
"Vậy thì dễ rồi, tôi hỏi thử ông ta." Lâm Đại Vũ buông tay ra, alo liên tục bốn lần với bên kia, "Lão Trần, Lục Áo nói hiện tại cậu ấy rãnh, ông có ở nhà không, nếu có tôi dẫn cậu ấy đến xem?"
"Có có có, đang ở ruộng này.
Các ông tới đây trước, tôi sẽ về ngay."
Lâm Đại Vũ đáp lời xong thì cúp máy, nói với Lục Áo:" Ông ta có ở nhà, đi, tôi chở cậu qua."
Lâm Tê Nham vội vàng giơ tay, "Tôi cũng đi.
Có thể quay video không?"
Gần đây cậu ta vì nghĩ đề tài cho video tiếp theo mà nghĩ tới sắp khùng luôn rồi, vừa hay giờ có sẵn tài liệu.
Lâm Đại Vũ cùng thôn với cậu ta, biết cậu ta làm video, nghe vậy nói:" Cậu lấy sẵn máy đi, đợi lát nữa nếu lão Trần chịu thì cậu quay, nếu không thì đành chịu."
Lâm Tê Nham có được niềm vui bất ngờ, mặt mày hớn hở, "Tôi biết.
Chờ tôi chút, tôi về nhà lấy máy, rất nhanh, chỉ 5 phút thôi."
"Được, dù sao cũng không gấp." Lâm Đại Vũ vẫy vẫy tay, "Cậu đi cẩn thận 1 chút, đừng có ham nhanh."
"Yên tâm, phải đem theo máy quay, dù cho có ngã tôi cũng không dám ngã lên máy quay nha."
Lâm Tê Nham vừa nói vừa chạy ra tiệm, mở xe máy lao nhanh như tia chớp.
Vợ của Lâm Đại Vũ - Quế Nhạn Đan vừa khéo đi ra, thò đầu nhìn bóng lưng của cậu ta, hỏi:" Sao Tê Nham chạy về rồi? Không giữ cậu ta lại uống ly trà sao?"
"Cậu ta về lấy máy quay.
Vợ à, tôi dẫn Lục Áo bọn họ đi nhà lão Trần, buổi sáng bà xem tiệm nha."
"Được được được, mọi người đi đi, trưa có kịp về ăn cơm không?"
"Không biết nữa, nếu thuận lợi, lão Trần khẳng định sẽ giữ bọn tôi lại ăn cơm."
Quế Nhạn Đan liền không nói nhiều, bưng trà tới cười chào hỏi với Lục Áo, "Nào nào nào, ăn thử bánh dưa chua mới của chị dâu, bọn họ đều nói ăn ngon đó."
Lục Áo cầm lên ăn 1 miếng, nể tình khen nói:" Đúng thật là rất ngon."
"Thấy chưa, dưa chua để dành từ đầu năm, bỏ trong hủ được phong kín kỹ càng, bên trong còn bỏ thêm đầu hành gừng tỏi với ớt, mùi vị ngon cực kỳ.
Đợi lát nữa cậu về lấy chút về ăn đi, bỏ nhiều dầu 1 chút xào ra 1 dĩa lớn, dùng để đưa cơm rất tuyệt."
Lục Áo cười, "Vậy tôi sẽ không khách sáo nha."
"Đều là bạn bè, khách sáo cái gì? Tôi với anh Đại Vũ cậu cũng ăn đâu được bao nhiêu.
Mấy hôm trước con trai tôi còn gọi điện về nói, bảo chúng tôi đừng ăn nhiều dưa chua như vậy, không tốt cho cơ thể.
Cậu nói mấy đời ông cha cũng ăn như thế, chỗ chúng ta cũng đâu có thể mấy cụ già sống thọ, sao có thể nói là không tốt chứ?"
Trong miệng Quế Nhạn Đan oán giận, mặt mày lại tràn đầy ý cười, đứa con gọi điện về quan tâm hỏi thăm, trong lòng bà thực ra rất vui vẻ.
Lục Áo biết con lớn nhất của bọn họ đang học đại học ở bên ngoài, năm nay hình như đã lên năm 2, hỏi:" Cháu trai có phải cũng sắp nghỉ hè rồi phải không?"
Quế Nhạn Đan bấm ngón tay tính, "Hôm nay là thứ 6, ngày 10, hình như phải, nó nói là ngày 15 nghỉ."
Lâm Đại Vũ khẳng định nói:" Đúng, qua mấy ngày nữa là nghỉ rồi, nghe nói còn dẫn bạn về chơi biển."
Quế Nhạn Đan cười, "Tôi còn nói nó, chỗ chúng ta hoang vu hẻo lánh, có cái gì đẹp đâu, muốn dẫn cũng phải dẫn đi huyện thành kìa, nếu không con gái nhà người ta nhìn thấy bộ dạng đường núi uốn 18 khúc này, trong lòng không biết lo sợ tới mức nào."
"Thằng con tôi đã nói, về sau cho dù nó có kết hôn đi nữa cũng phải tìm một người chịu sống ở trong trấn, người mà suốt ngày muốn chạy đi thành phố ở thì nó không cần, kiểu người này không phải là người có thể cùng nó sống hết quãng đời còn lại."
Lục Áo làm sao cũng không ngờ chỉ ngồi tám chuyện cũng có thể ăn một tô cơm chó to như thế.
Lâm Đại Vũ cười nhạo vợ, "Bà phải mừng thầm rồi mới đúng chứ, con trai chịu về đây chẳng phải rất tốt sao?"
"Ai nói không tốt đâu? Tôi chỉ nói vậy thôi.
Về đây đánh cá bán dụng cụ, rãnh rỗi thì đi dạo thôn làng xung quanh, như vậy không thoải mái hơn sao? Người xa quê không thân không thích dễ bị người khác ức hiếp, theo tôi thấy, thành phố lớn cỡ nào, cũng chả thoải mái bằng chỗ này của chúng ta.
Giống như tôi với ông vậy, ở trong cái nhà nhỏ, ăn hải sản, kiếm chút tiền, ngày qua thật tốt."
Khi bọn họ đang nói chuyện, tiếng Lâm Tê Nham thở hổn hển ở bên ngoài vang lên, "Hô — — tôi tới rồi."
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy sau lưng Lâm Tê Nham đang đeo bao dụng cụ chạy tới.
Quế Nhạn Đan vội vàng rót nước cho cậu ta, "Nào, uống chút nước thông cổ họng đi, làm gì mà chạy nhanh dữ vậy?"
"Tạm ổn." Lâm Tê Nham bưng ly trà hơi nóng ực 1 hơi hết sạch, Quế Nhạn Đan lại rót cho cậu ta nữa, rồi nhét cái bánh dưa chua qua, "Tê Nham ăn thử bánh của chị dâu đi, nghỉ một chút rồi đi."
Lâm Tê Nham nhận cái bánh, "Trên đường tôi đã ăn rồi, hiện tại đã hơn 10 giờ, chúng ta đi sớm về sớm, thế nào?"
Lâm Đại Vũ tiện thể nói:" Cũng được, vậy chúng tôi đi trước, vợ à, bà ở nhà xem chừng cửa tiệm.
Đợi lát nữa nếu chúng tôi không về ăn cơm, sẽ gọi điện thoại nói cho bà biết."
"Biết rồi, đi đường cẩn thận."
Lục Áo nhìn thấy ông ấy cầm chìa khóa xe, nói:" Nếu không tôi lái xe ba gác chở mọi người?"
"Lái xe bánh mỳ đi, trời nóng như vậy, lái xe ba gác làm gì." Lậm Đại Vũ ngắt lời cậu, "Vường cây nhà lão Trần cây nào cũng sắp 20 năm tuổi, cây rất lớn, cho dù hôm nay bàn xong, trong nhất thời cậu cũng không có cách nào vận chuyển cây về hết, phải dùng tới xe tải và cần câu kìa."
Lục Áo nghe xong, chỉ đành từ bỏ.
Nhà lão Trần ở trấn Thủy Viễn, trấn Thủy Viễn thôn Trần Ốc.
Thôn của bọn họ ở trong núi, không có ven biển, một cái thôn chỉ có 40-50 hộ gia đình, hiện tại phần lớn đã dọn lên trấn hoặc lên thành phố.
Hiện tại trong thôn vắng tanh ảm đạm, ban ngày người lạ lại đây, ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.
Lâm Đại Vũ lái xe đến căn nhà nhỏ hai tầng cũ nát của lão Trần, xuống xe gõ cửa.
Một người phụ nữ ngăm đen đi ra mở cửa.
Trên người mặc quần áo làm từ vải sợi tổng hợp, chân đi đôi giày xăng đan nhựa, xem ra điều kiện gia đình không tốt lắm.
Vừa mở cửa đã thấy Lâm Đại Vũ, người phụ nữ sửng sốt một chút.
Lâm Đại Vũ vội vàng chào hỏi.
"Chị dâu.
Đây là Lục Áo, đây là Lâm Tê Nham, chúng tôi tới xem cây ăn quả.
Lục Áo, Tê Nham, hai người gọi chị dâu là được."
Lục Áo và Lâm Tê Nham chào hỏi, "Chị dâu."
"Ài." Bà Trần có chút mất tự nhiên cười với bọn họ, "Đi vào