Cách nói về sau có thể ở trên núi nằm ngủ phơi nắng đã đá động tới Lục Áo, cậu nhận thầu ngọn núi này từ tùy ý trở thành hăng hái.
Người của thôn Đàm Ốc cũng rất vui, một ngọn núi Hải Ninh to như thế, khi đó cũng được phân vào đất công.
Thôn bọn họ ít người, nếu như Lục Áo nhận thầu, mỗi người đều được chia 1 số tiền không nhỏ.
Đàm Quân Hạo hiện tại đang thay mặt thôn Đàm ốc, do anh ta trao đổi với Lục Áo về chuyện này.
"Các cha chú trong thôn đi huyện thành hỏi 1 vòng, giá thấp nhất có thể cho cậu là 50 tệ 1 mẫu, còn cái giá 48 tệ 1 mẫu mà cậu muốn tương đối khó, trong huyện nói ngọn núi Hải Ninh này có cấp bậc, giá thấp sát mức là 50 tệ."
Núi Hải Ninh rất lớn, tổng cộng hơn 2.000 mẫu đất, nếu như 1 mẫu 1 năm mắc 2 tệ, 2.000 mẫu là 1 năm sẽ mắc 4.000 tệ, mục tiêu của cậu là nhận thầu 50 năm, dù sao tiền thuê phải hơn 200.000 tệ.
Đây không phải 1 con số nhỏ.
Lục Áo hỏi:" Không thể thương lượng giảm thêm được sao?"
Đàm Quân Hạo cũng không gạt cậu.
"Thương lượng có thể thương lượng được, nhưng mà nếu giá thấp hơn nữa, người trong thôn có thể sẽ không quá hài lòng, bọn họ nghe nói ngọn núi của trấn kế bên cho thuê 1 mẫu tới 56 tệ, có vài người trong nhóm wechat tỏ ý, nếu như thấp hơn 50, thà rằng để không cũng không cho thầu."
Lục Áo hiện tại là người có tiếng tăm ở thôn Sùng Tín, ai cũng nói, cậu câu 1 con cá đã trên 10.000 tệ, còn thường có thuyền tình nguyện tiêu cái giá tiền hơn mấy vạn để mời cậu ra biển.
Nghe nói cậu muốn thầu núi, rất nhiều người đều ôm tâm lý không làm thịt con dê béo này không được, toan tính sẽ từ trên người cậu cắt xuống 1 mớ.
Tính người là thế, Lục Áo cũng biết tình huống hiện tại.
Đàm Quân hạo là bạn bè của cậu, khuyên nhủ nói:" Núi Hải Ninh thật sự quá lớn rồi, không thì cậu đổi sang 1 ngọn núi khác đi, chỉ trồng mấy cây ăn quả, thật sự cũng không cần nhiều đất như vậy."
2.000 mẫu đất, 1 năm chưa làm gì hết, đầu năm sau đã phải đóng tiền thuê 100.000 tệ rồi.
100.000 tệ không phải con số nhỏ, cả cái trấn Thủy Viễn của bọn họ, cũng tìm không ra mấy người có thu nhập trên 100.000/ 1 năm.
Lục Áo nói:" Tôi phải suy nghĩ."
"Được, cậu nghĩ đi.
Dù sao cây ăn quả kia của cậu cũng không vội di dời, kéo dài 1 thời gian, nói không chừng giá tiền tự nhiên xuống." Đàm Quân Hạo cười, "Nhưng mà cái này cậu đừng nói cho người khác nghe."
"Biết, sẽ không bán đứng anh." Lục Áo đứng lên đưa anh ta ra ngoài, "Trong tay tôi cũng không có nhiều tiền như vậy, phải đợi 1 thời gian nữa mới rộng rãi 1 chút."
"Cũng phải, cậu mua cây cũng không rẻ, lại còn muốn mua thuyền."
Chuyện Lục Áo tốn hơn 300.000 tệ để mua cây ăn quả đã truyền ra ngoài, trong thôn có không ít người cảm thấy cậu là người tiêu tiền như nước, chút cây ăn quả kia làm gì mà phải tốn hơn 300.000 tệ, 150.000 tệ cũng đã chê mắc rồi.
Đó cũng là lý do vì sao người của thôn Đàm Ốc kiên trì không giảm giá, cây ăn quả cũng tình nguyện mua, chỉ có mấy chục tệ 1 mẫu núi sao lại giảm giá?
Đàm Quân Hạo hỏi: "Thuyền của cậu khi nào bán đấu giá?"
"Ngày mai." Lục áo nói, "Ngày mai tôi đi thành phố 1 chuyến, không theo mọi người đi đánh cá được."
"Không sao, cậu đi đi." Đàm Quân Hạo cười, "Chờ cậu mua được thuyền về, bọn này sẽ ngồi thuyền lớn của cậu."
"Lúc nào có thể làm xong còn chưa chắc, thuyền mà tôi nhìn trúng tương đối cũ nát, còn phải đưa đi xưởng đóng tàu tu sửa lại."
"Thuyền ai rồi cũng phải tu sửa thôi, sửa thuyền sợ cái gì? Đúng rồi anh Chương bảo tôi nói cho cậu biết, cá mú nghệ con mà cậu đặt đã sắp lớn rồi, cậu đừng quên vụ này."
Lục Áo xoa xoa ấn đường, "Biết rồi."
Cá mú nghệ con cậu đã đưa tiền cọc, hiện tại chỉ cần thanh toán thêm 1.500 tệ nữa là xong.
Nhưng mà, tiêu tiền không phải lúc nào cũng sẽ khiến người vui vẻ, đặc biệt là cậu của bây giờ càng ngày càng nghèo.
Buổi chiều Lục Áo đặc biệt đi đánh cá cả buổi, bắt được 37 con, gần 50kg cá.
Những con cá này đưa lên trấn trên bán, sau khi trừ đi thuế, tổng cộng mang đến cho cậu hơn 1.800 tệ.
Ra ngoài mua chút đồ ăn, tiền còn lại của cá mú nghệ con xem như đã kiếm đủ.
Lục Áo về nhà, thấy Lâm Tê Nham đang ở trước sân nhỏ chờ cậu, hỏi:" Sao cậu lại ở đây?"
Lâm Tê Nham ngáp một cái, nét mặt hờn tủi, "Không phải cậu bảo tôi đi cắt lá khoai lang sao?"
Lần trước cậu cá cược thua, phải qua đây giúp cắt 2 tiếng dây khoai lang.
Sau này Lục Áo vội ra biển, việc này cũng bị lãng quên, vẫn là mấy ngày hôm trước nhớ tới, tiện thể nói 1 tiếng.
"Chiều nay cậu đi cắt rồi?"
"Đúng vậy." Mặt của Lâm Tê Nham bị phơi tới đỏ ửng, "Lá khoai lang để chỗ ruộng hết, tôi kéo về không nổi, đặc biệt tới nói cho cậu 1 tiếng."
"Tôi đi được rồi." Lục Áo nói, "Cậu đợi tôi dẹp chỗ thức ăn này đã."
Lâm Tê Nham cũng không khách sáo, giúp cậu dẹp thức ăn xong thì leo lên phía sau xe 3 gác, "Hôm nay thiệt mệt chết tôi, buổi trưa mặt trời mạnh ghê, đầu đội mũ rơm mà vẫn không chịu nổi."
"Sao không đợi mặt trời xuống núi rồi đi?"
Chỗ này cạnh biển, khi mặt trời lặn có gió biển thổi, thời tiết không quá nóng.
"Mặt trời lặn rồi thì có muỗi, còn không chỉ 1 loài!" Lâm Tê Nham buồn bực," Tôi thà bị phơi nắng tới chết, cũng không muốn bị muỗi cắn chết."
Lục Áo đã quên mất vụ này.
Từ khi cậu biến thành rồng, không còn con muỗi nào dám cắn cậu, đương nhiên sẽ không trải nghiệm loại cảm giác kinh khủng khi mặt trời lặn, đàn muỗi đông nghìn nghịt lũ lượt kéo tới kiếm ăn.
Nói tới đây Lâm Tê Nham tự nhiên cảm thấy cánh tay thật ngứa, cậu ta chà chà tay, "Ngỗng nhà cậu đâu? Hôm nay có đi ra biển không?"
"Không, hôm nay không rãnh, nhốt tụi nó 1 ngày, ngày mốt tính tiếp."
"Theo tôi á, cậu cứ lùa chúng ta bờ sông là được, tôi thấy chúng nó nhớ đường về nhà, lại không chạy khắp nơi, buổi sáng cậu lùa ra, tối thì lùa về, cử trưa cậu đỡ phải cho ăn.
Ngỗng nhà cậu nhỏ như thế, sẽ không ai có ý nhắm vô chúng đâu, cậu sợ cái gì?"
"Đợt này khá bận, chưa có thời gian để thử, chờ thêm 1 thời gian nữa lại nói."
Thế nhưng Tống Châu lại lùa ngỗng ra ngoài như cách Lâm Tê Nham nói.
Lục Áo đem hành động này quy kết thành vì anh tài cao gan lớn, không hề cảm thấy trong vụ này đàn ngỗng của cậu