Mấy người Lâm Mãn Chương chọn ngày 8/8 sẽ ra biển, mọi người chia nhau về chuẩn bị vật dụng.
Lục Áo có sức ăn quá lớn, cần chuẩn bị rất nhiều thức ăn.
Ngoại trừ điều này ra, cậu còn đặc biệt chuẩn bị thêm 5 bộ cần câu với kích thước khác nhau, để khi ra biển có thể dùng.
Trước khi ra biển, Lục Áo mời Tống Châu tới nhà ăn lẩu.
Tống Châu gần đây có hơi bận, Lục Áo đã mấy ngày không gặp anh, khi gặp lại, nhìn thấy bộ dáng anh vẫn nhàn nhã thì không nhịn được hỏi: "Gần đây anh rất bận sao?"
"Tàm tạm, mùa hè yêu vật hoạt động nhiều, việc vặt vãnh cũng nhiều theo."
Lục Áo rất hiếm khi nghe anh nói về công việc, "Yêu vật hoạt động cũng theo mùa sao?"
"Có, rất nhiều yêu vật thích đi ra ngoài hoạt động vào mùa hè và mùa thu, đông xuân thì sẽ ngủ đông." Tống Châu nói, "Năm nào vào khoảng thời gian này chúng tôi đều sẽ hơi bận."
Cách một màn hơi nước dày của nồi lẩu, Lục Áo hỏi, "Vậy chẳng phải sẽ cần tăng ca sao?"
"Thỉnh thoảng."
"À." Lục Áo dừng một chút, nhìn anh hỏi, "Cần giúp đỡ không?"
Hai mắt Tống Châu cong cong, "Không cần."
Lục Áo không biết nên nói gì cho phải.
Hai người ăn một bữa lẩu, Lục Áo nhờ Tống Châu nếu mấy hôm nay có rãnh thì giúp trông chừng đàn ngỗng một chút.
Tống Châu dịu dàng đồng ý, bước ra khỏi cửa tạm biệt.
Lục Áo về phòng thu dọn hành lý, sau đó đi ngủ rất sớm.
Sáng hôm sau, Lâm Đại Vũ lái xe tới đón bọn họ.
Bọn họ thuê thuyền ở bến tàu Long Hương, phải tranh thủ chạy tới bên kia để lên thuyền.
Nhà Lục Áo ở trong cùng nhất, khi cậu lên xe, trên xe chỉ có mình Lâm Đại Vũ.
Cậu ngồi vào ghé lái phụ, vừa đeo đai an toàn vừa hỏi:"Dạo này Lâm Quan Thần sao rồi?"
Dáng vẻ của Lâm Đại Vũ có vẻ già đi một chút, nhưng tinh thần lại không tồi, đặc biệt khi cắt ngắn tóc, trông có vẻ khá phấn chấn.
Nghe Lục Áo hỏi, ông đáp:"Đỡ hơn nhiều rồi, bác sĩ nói trên cơ bản sẽ không có di chứng gì, chăm sóc thêm khoảng thời gian, sẽ không làm chậm trễ việc nhập học cho học kỳ sau."
"Viện phí nhiều không?"
"Cũng được, sau cùng còn tốn thêm khoảng 120.000 tệ." Lâm Đại Vũ nói, "Tiền tài là vật ngoài thân, người bình an là được."
Không đợi Lục Áo hỏi, ông đã chủ động nói:" Bạn gái của Thần Thần cũng khỏe rồi, cũng không có di chứng gì.
Hai nhà chúng tôi đã bàn rồi, đợi khi tụi nó tốt nghiệp sẽ làm đám cưới."
Lúc trước khi cô gái kia rơi xuống biển, Lâm Quan Thần có thể mạo hiểm đi cứu người, trong mắt cô gái và người nhà cô rất vừa lòng nhân phẩm của cậu ta.
Lâm Quan Thần hiện tại trong cái rủi có cái may, một hành động giải quyết luôn chuyện lớn đời người.
Tâm tình của Lâm Đại Vũ rất tốt, ý cười trong mắt còn đọng mãi không dứt, "Tối qua Thần Thần còn nói với tôi rằng, đợi khi nó khỏe thêm chút, nó sẽ tới nói lời cảm ơn với cậu, cảm ơn cậu đã cứu mạng 2 đứa."
Lục Áo nói:" Không cần khách sáo."
"Ài, ân cứu mạng, sao có thể không ghi lòng tạc dạ được chứ?" Lâm Đại Vũ cười:"Nếu không phải vì cậu còn trẻ, tôi còn định để Thần Thần nhận cậu làm cha nuôi, về sau ngoan ngoãn hiếu kính cậu."
Trong mắt Lục Áo cũng hiện lên ý cười, "Cái này đúng thật không cần đâu."
"Ha ha ha ha, tôi chỉ nói vậy thôi.
Hay để nó nhận cậu làm chú thì sao? Về sau mỗi dịp lễ tết sẽ qua chúc lễ cậu.
Cũng mượn chút may mắn của cậu, che chở cho nó."
"Thằng cháu này lớn quá." Lục Áo nói, "Vẫn là thôi đi."
"Cũng đúng, đành thôi vậy.
Đúng rồi, ngọn núi bên thôn Đàm Ốc, tôi đang định hỏi ý cậu, thương lượng thành 38 tệ 1 mẫu được không?"
"Hửm?" Lục Áo quay đầu nhìn ông, "Có thể bàn thành 38 tệ 1 mẫu sao?"
"Được chứ.
Tôi vốn định giúp cậu bàn là 36 tệ 1 mẫu nhưng bên đó nhất quyết không đồng ý, 38 tệ cũng không tồi, nếu cậu đồng ý, chúng ta lên trấn chạy quan hệ."
Người của thôn Đàm Ốc mới ban đầu đòi giá 55 tệ, hiện tại có thể giảm xuống thành 38 tệ, 1 mẫu rẻ tận 17 tệ, đúng thật là niềm vui bất ngờ.
Lục Áo hỏi:" Thôn Đàm Ốc không có ai có ý kiến gì sao?"
"Có ý kiến nhưng không đến nỗi nào, cậu nói muốn thầu núi nhưng lâu vậy vẫn không cón tin tức, bọn họ thấy vậy thì luống cuống, đang muốn tìm người nói lại.
38 tệ 1 mẫu, cái giá này đúng là không cao, nhưng tương đương với một món tiền từ trên trời rơi xuống, rất nhiều người chỉ lầu bầu vài câu rồi thôi."
Lục Áo nghĩ nghĩ, "Không vội, tôi trước ra biển, về rồi sẽ nói đến chuyện này.
Chuyện này đành phiền anh Đại Vũ."
"Ha ha ha, để tôi đi thương lượng với họ tiếp xem sao, xem coi tôi có thể bàn được cái giá 36 tệ 1 khối dùm cậu không."
Lục Áo lần thứ 2 cảm ơn ông.
Xe rất nhanh chạy tối thôn Lâm Ốc, Lâm Mãn Chương bọn họ đều đang xách theo hành lý đợi ở cửa thôn.
Lâm Đại Vũ dừng xe, mở cốp sau cho họ để hành lý.
Lâm Mãn Chương liếc mắt nhìn thấy 2 túi hành lý cao nửa người, "Lục Áo, hai túi hành lý này không phải đều là của cậu hết chứ?"
"Đúng vậy, sao thế?"
"Cái này cũng nhiều quá đi? Chúng ta chỉ ra biển 1 tuần, người nào không biết nhìn thấy bộ dạng này của cậu còn tưởng đâu dọn nhà.
Bên trong căng phòng cứng nhắc là đựng gì vậy?"
"Một chút rau và thịt."
Lâm Mãn Chương vỗ nhẹ lưng Lâm Cống Thương, "Tranh thủ xếp hành lý, còn muốn đi không?"
"Đi đi đi." Lâm Cống Thương vừa nói vừa sờ sờ cái túi, trong miệng thán phục, vừa chui vào xe vừa tán thán, "Đồ ăn bên trong chắc không phải đồ sống đâu nhỉ? Chúng ta đem theo chút gia vị, ở trên biển vừa câu vừa ăn là được rồi, cần gì phiền phức đến vậy."
Lục Áo quay đầu nhìn cậu ta, "Cậu không ăn?"
"Ăn!" Lâm Cống Thương cười khà khà, "Tôi chỉ là ồn ào vài câu thôi mà."
Trong lúc nói chuyện, Đàm Quân Hạo cũng lên xe, nhìn thấy ánh mắt của Lục Áo, anh ta có hơi không tự nhiên mà tránh né một chút.
Lâm Cống Thương đã nói riêng với họ về việc Lục Áo và Lâm Tê Nham là gay.
Mấy người khác còn được, Đàm Quân Hạo thì có chút không tiếp thu nổi, lần nào gặp mặt cùng hơi không tự nhiên.
Lục Áo và Lâm Tê Nham cũng không cưỡng cầu, coi nhưng không phát hiện.
Lâm Tê Nham ngồi kế bên Lâm Cống Thương, Lâm Mãn Chương thì ngồi bên còn lại.
Lâm Quý Hiếu và Đàm Quân Hạo thì ngồi ở hàng ghế cuối.
Lâm Đại Vũ tăng tốc, trực tiếp đưa họ đến bến tàu Long Hương.
Ngưu Đức Vũ