Ốc móng tay vừa bắt được đặt trong một cái thau lớn, nuôi vài ngày để nhả sạch cát bên trong ra.
Hôm đó Lục Áo không ăn món này, cậu đặc biệt đi mua non nửa sườn dê mang về nhà ăn.
Thịt dê ôn bổ, mang về nhà chặt thành khối to, chần sơ qua nước, sau đó trực tiếp bỏ thêm gừng tươi, tỏi, ớt, bát giác, rau thơm các loại vào để chiên nhanh, chiên nhanh xong lại hầm cách thuỷ, bổ dưỡng lại thơm ngon.
Trong nhà còn dư chút than, Lục Áo lười chờ thịt dê được hầm chín một cách chậm chạp, cậu bê thẳng nồi lớn đặt lên bếp lò, vừa thêm than vào lò nấu vừa ngồi ăn.
Tống Châu cầm rượu đi tới, vừa ngồi ăn vừa uống rượu với cậu.
Ăn xong cơm tối thời gian vẫn còn sớm, trời vẫn chưa tối hẳn.
Lục Áo nhớ tới kỹ năng mới học của hôm nay, một hai đòi dẫn theo Tống Châu ra bãi biển để bắt ốc móng tay.
Bãi biển ngoài thôn bọn họ không có nhiều ốc móng tay như thôn La Ốc, nhưng mà vẫn tính là nhiều, hai người còn đào được không ít nghêu.
Lục Áo tràn đầy thích thú vớ việc đào hải sản này, cậu đào mãi đến khi trên bầu trời trải đầy sao mới chịu cùng Tống Châu về nhà.
Buổi tối này họ đào được nửa thùng ốc móng tay và nghêu.
Những con ốc móng tay và nghêu này khi nhả hết cát ra, tối mai sẽ có thể ăn rồi.
Buổi tối, Lục Áo mở nhóm đánh cá trên wechat ra, muốn hỏi mượn thuyền của Lâm Mãn Chương.
Cậu đã lấy được giấy chứng nhận rồi, định lái thuyền nhỏ vài ngày để luyện tập, để khi lái thuyền lớn sẽ không bị hoảng sợ.
Nhìn thấy tin nhắn của cậu, Lâm Mãn Chương đáp: Ngày mai tôi cũng ra biển bắt cá vài ngày, nếu không ngại thì cậu đi cùng nhé?
Lục Áo không chút do dự: Được, ngày mai có bao nhiêu người đi?
Lâm Mãn Chương nhắn: Tôi với cậu còn có Lâm Tê Nham, chỉ có 3 người chúng ta thôi, những người khác đều bận việc.
- Vậy chúng ta mấy giờ xuất phát?
Lâm Mãn Chương: Khoảng 10h sáng.
- Buổi sáng bắt cá xong là đi ngay?
Lâm Mãn Chương: Đúng vậy, sáng bắt cá xong thì lái thuyền ra biển, buổi chiều thì không bắt cá nữa, ra biển một chuyến khoảng 5-6h sẽ về.
- Được, vậy sáng tôi sẽ bắt cá cùng mọi người.
Lâm Mãn Chương gửi cho cậu địa điểm đánh bắt mới, sáng ngày hôm sau Lục Áo mang theo trang bị đi bắt cá.
Khi cậu tới địa điểm tập hợp thì Lâm Tê Nham đã ở đó.
Lâm Tê Nham mặc sẵn đồ lặn, đang bê máy quay quay chụp phong cảnh để làm phần giới thiệu của video.
Cậu ta mỗi ngày đều phải suy nghĩ đề tài, lập kế hoạch, biên tập video, tính ra cũng không thoải mái hơn nghề đánh bắt của họ là mấy.
Lục Áo trông thấy cậu ta, thỉnh thoảng cũng sẽ phối hợp quay video, chỉ cần dấu mặt là được.
Thấy Lục Áo tới, Lâm Tê Nham cười tươi, tò mò hỏi:" Sao tự nhiên cậu lại thấy hứng thú với việc ra biển bắt cá vậy?"
"Ngày hôm qua đã lấy được giấy chứng nhận rồi, muốn luyện tập cho quen tay."
"Thảo nào.
Tôi nói sao tự nhiêu cậu lại đòi ra biển, vừa cực khổ lại không kiếm được bao nhiêu."
Khi nói chuyện, những người khác cũng đã tới, chỉ có mỗi Lâm Cống Thương là không thấy đâu.
Hôm nay cậu ấy phải đi nhà cha mẹ vợ tương lại để giúp đào ốc móng tay.
Cha mẹ vợ cậu ấy nuôi đã tới mùa thu hoạch, phải tranh thủ đào ra bán, nếu không sẽ càng nuôi càng gầy, cứ thế tiếp tục sẽ bị lỗ.
Mấy người họ nói tới sự niềm nở ân cần của Lâm Cống Thương đều nhịn không được cười thầm một phen.
Sau khi bắt cá xong, Lâm Quý Hiếu chủ động giúp đỡ bán cá.
Ba người Lâm Mãn Chương đỡ được một chuyến chạy ngược chạy xuôi, tự về nhà mình chuẩn bị công cụ ra biển.
Lưới bắt cá của lục Áo đã được sửa sang lại rồi, tấm lưới lần trước cậu chôn trong đất cũng được đào lên rửa sạch sẽ, trông như lưới mới, lần này có thể tấm lướinày đi bắt cá lớn.
Ba người họ tập trung ở nhà Lâm Mãn Chương.
Lâm Mãn Chương mang theo 5 tấm lưới, Lục Áo mang theo 2, Lâm Tê Nham không có mang theo tấm nào, chỉ mang theo máy quay và giá đỡ bạch tuộc, xuất phát trong sự phấn khởi cực độ.
Thuyền của Lâm Mãn Chương không lớn, ba người đổ đầy thùng nước và bình xăng xong, Lâm Mãn Chương khởi động thuyền xông ra biển lớn.
Thuyền vừa chạy, gió biển cũng theo đó thổi tới, mang theo cảm giác lành lạnh thổi bay đi cơn nóng bức của ngày hè.
Lâm Tê Nham đeo kính râm, quần áo bị gió thổi phần phật, cậu ta vừa quay vừa cảm thán, "Vẫn là ra biển thoải mái."
"Tuỳ vào sở thích của cậu." Lâm Mãn Chương nói, "Ra biển lâu quá, lại cảm thấy trên bờ tốt hơn."
"Đương nhiên rồi anh Chương, hôm nay chúng ta đi đâu bắt cá?"
"Đi xung quanh đảo Ngưu Đầu." Lâm Mãn Chương giải thích với Lục Áo, "Khi đánh cá thường sẽ chọn bãi đá ngầm, khu hàu biển, khu tảo biển, cá sẽ thường kiếm ăn và nghỉ ngơi ở những chỗ này.
Nếu như cứ tuỳ tiện tung lưới giữa biển lớn, cá thu hoạch chẳng được bao nhiêu."
Lục Áo ghi nhớ.
Lâm Mãn Chương thấy cậu có hứng thú, tiếp tục nói:" Khi đánh bắt còn phải xem hướng gió và thuỷ triều, loại thuỷ triều nào có thể bắt được cá gì, những điều này rất quan trọng.
Cá rất nhạy cảm, bình thường nếu gió to qua sẽ không có cá, nước biển đục ngầu cũng sẽ không có cá."
"Giống như đợt thuỷ triều này, cậu phải xem bắt đầu từ hướng nào và đổ về hướng nào, thông thường thuỷ triều mang đến thức ăn, cá sẽ đi theo thuỷ triều để kiếm ăn, cậu cũng phải chạy theo thuỷ triều mới có thể bắt được cá."
"Loài cá nào ở tầng nước gì cũng là điều cần lưu ý, điều này có liên quan đến việc cậu dùng lưới chìm hay lưới nổi."
Thuyền chạy một đường, Lâm Mãn Chương nói suốt một đường, gần như nói hết tất cả kinh nghiệm của bản thân.
Khi tới nơi, bọn họ thả lưới xuống biển.
Trên lưới cá có phao nổi, mỗi ngư dân đều có thể nhìn ra phao của mình, sẽ không thu hoạch nhầm lưới của người khác.
Khi đến lúc thu lưới, ngư dân phải kéo phao nổi lên trước rồi mới từ từ thu lưới.
Khi Lâm Mãn Chương tung lưới không để lưới cùng một vùng biển, anh ta sẽ vừa lái thuyền vừa tung lưới, mỗi tấm lưới đều có một khoảng cách nhất định.
Từ tấm lưới đầu tiên bắt đầu cho đến tấm lưới cuối cùng, Lâm Mãn Chương đã lái thuyền chạy được nửa tiếng.
Khi tung xong tấm lưới cuối cùng, bọn họ lại trở về nơi tung lưới đầu tiên kéo nó lên.
Lâm Mãn Chương nói:" Khi tung lưới, chúng ta thường sẽ đợi 2 tiếng sau mới thu hoạch, nếu mà không đợi được có thể ở trên thuyền tạo tiếng động, quấy rầy đàn cá ở xung quanh.
Bầy cá trong cơn hoảng sợ sẽ không biết lựa đường thường sẽ chạy nhầm vào lưới."
Nói xong, anh ta cầm một cây gậy tre, dạy Lục Áo nên gõ đập thế nào.
Lục Áo ở trên thuyền nhìn anh ta gõ đùng đoàng ở trên mép thuyền, vội vã cầm cầm gậy làm theo.
Đây là lần đầu Lâm Tê Nham biết đến kiến thức này, cầm máy quay đứng quay một cách nồng nhiệt.
Bọn họ gõ trên thuyền hơn mười phút, Lâm Mãn Chương nói:" Được rồi.
Có thể kéo lưới rồi."
Nói rồi, anh ta nhìn sắc trời, xoay người dùng móc sắt kéo phao lên thuyền, sau đó bắt đầu kéo lưới.
Lưới đầu tiên là của Lâm Mãn Chương.
Lục Áo muốn giúp đỡ, Lâm Mãn Chương xua tay, "Không cần, lưới của tôi để tôi tự kéo cho, đợi lát nữa lưới của cậu, cậu cũng phải tự kéo, chúng ta xem ai bắt được nhiều hơn."
Trên thuyền không có máy kéo lưới, muốn kéo lưới lên hoàn toàn phải dựa vào thể lực của Lâm Mãn Chương.
Lưới cá vốn vừa to vừa nặng, giờ đây lại thấm đẫm nước biển, trong lưới còn bắt được thứ gì đó, có thể nói là nặng vô cùng, Lục Áo thấy gân xanh trên trán Lâm Mãn Chương