Cá mà Lâm Tê Nham câu được không phải rất lớn.
Hai tay Lục Áo vững vàng cầm giữ cần câu, căn cứ vào sức kéo của con cá, đoán chừng nặng khoảng hơn 50kg.
Dù vừa rồi cậu nghỉ ngơi lại sức không bao lâu, nhưng muốn câu được con cá này chẳng phải chuyện khó gì.
Tay của cậu rất ổn định, khi cá khoẻ câu thả dây câu dài ra để lướt cá, khi nó mệt thì dùng sức kéo nó tới gần thuyền.
Qua vài hồi, con cá bị cậu dây dưa tới kiệt sức, rất nhanh sẽ bị kéo tới bên mép thuyền.
Thuyền trưởng Trần đứng bên cạnh vừa hút thuốc vừa nhìn cậu câu cá, thấy thế nhịn không được nói:" Kỹ thuật câu cá của cậu càng ngày xuất thần nhập hoá.
"
Lâm Tê Nham còn đang thở hì hụt, nghe vậy cười khà khà, "Ngài thật khéo dùng thành ngữ.
"
"Chứ còn gì nữa, ngày xưa khi chúng tôi coi tiểu thuyết võ hiệp, tác giả cũng hay dùng thế để mà miêu tả công phu của các cao thủ khi tu luyện thành công, tôi thấy tay nghề của Lục Áo á hả, bản lĩnh câu cá này coi như là thành công rồi.
"
Lục Áo nói: " Không có công phu gì cả, chỉ là tôi sức lớn, cứng rắn kéo mà thôi.
"
"Sức lực chẳng phải một phần của công phu hay sao?" Thuyền trưởng Trần nói, chợt thấy con cá kia dần dần lộ ra khỏi mặt nước, không khỏi kêu một tiếng, "Gì, con cá của cậu có phải nên kéo lên rồi không?"
"Vẫn chưa, còn phải lướt thêm một lúc nữa thì càng an toàn.
"
Hôm nay họ không định sẽ phải bắt được bao nhiêu cá nên khi câu cũng không cần phải vội vàng.
Lục Áo không gấp, Lâm Tê Nham lại càng không gấp, thành thật ngồi một chỗ nghỉ ngơi, toàn bộ để cho Lục Áo quyết định.
Tình huống bên Lục Áo bọn họ đang tốt đẹp, bên phía Chung Hồng Hải thì chẳng mấy khả quan.
Con cá to thì to thật mà hơi sức bọn họ phải bỏ ra cũng lớn theo, bọn họ sắp không trụ nổi rồi.
Chỗ họ đổi người hết mấy lần, quay đầu lại thấy chỗ Lục Áo nhẹ nhàng như thế, trong lòng vài người càng lúc càng bực.
Chung Hồng Hải thấy tinh thần của mọi người sa sút, nâng cao giọng hô: " Cố lên! Kiên trì thêm một lát nữa thôi!"
"Tôi không được.
" Chủ cá khàn giọng nói, cắn răng hô, "Mẹ nó, hết sức rồi!"
"Đừng bỏ cuộc, sắp câu được rồi!"
"Không được, con cá này to quá rồi, chúng ta căn bản không câu lên được!"
Con cá này to quá, người câu cá cảm thấy hy vọng của bọn họ thật mong manh.
Bọn họ cố gắng lâu đến thế, cũng chả thấy con cá này kiệt sức, tất cả mọi người sắp bỏ cuộc rồi.
"Câu không được cũng phải câu!" Chung Hồng Hải gào to với đội viên đang rảnh rỗi, "Mau đi lấy máy kéo qua đây!"
Đội viên vội chạy đi nói chuyện với thuyền viên, nói họ chuyển máy kéo tới đây.
Thuyền viên nghe theo lời của bọn họ đi chuẩn bị.
Thao tác hơn 10 phút, Chung Hồng hải cuối cùng cũng buộc được dây câu lên máy.
Thuyền viên bắc đầu điều khiển máy kéo câu cá.
Có người nhìn thấy dây câu bị kéo căng ra, hoảng sợ nói: " Không được, như vậy sẽ kéo đứt dây câu!"
Trước đó bọn họ sở dĩ không dùng tới máy móc, là vì sợ máy móc sẽ kéo đứt dây.
Loại cá ngừ vây xanh to lớn này sức kéo của nó rất mạnh mà sức kéo của máy móc cũng mạnh nữa, khi hai bên đấu sức, thứ đầu tiên nhất không trụ nổi luôn là dây câu.
Khi câu cá thủ công, lúc cần thủ thấy con cá kéo dây câu căng cứng sẽ lập tức thả bớt dây câu ra, đợi khi cá không còn giãy dụa nữa mới thu dây về, cứ thế lặp đi lặp lại, mới có thể ở trong lúc con cá kiệt sức kéo nó tới mép thuyền, rồi dùng móc sắt móc nó lên.
Dây câu thô cách mấy cũng chỉ là một sợi dây nilon, không phải dây thừng, nếu như cá và máy móc chơi trò kéo co, dây câu căn bản không chịu đựng nổi sức kéo của con cá mấy trăm kg.
Mọi người ai cũng hiểu rõ điều này.
Chung Hồng Hải cũng hiểu, chẳng qua bọn họ đã kiệt quệ rồi, thật sự chẳng còn chơi nổi với con cá này nữa.
Cách này mạo hiểm thật, nhưng nếu thử thì sẽ còn có cơ hội, còn nếu không thử, một chút cơ hội cũng chẳng có.
Hiện tại Chung Hồng Hải quyết định đánh cược một phen.
Thuyền viên sợ đứt dây, không dám thao tác máy kéo, Chung Hồng Hải liền tự mình ra trận.
Dưới sức kéo của máy móc, con cá ngừ to lớn kia cuối cùng cũng bị lôi ra khỏi mặt nước, kéo tới gần con thuyền.
Chung Hồng Hải rống to, "Chuẩn bị dây thừng! Còn có móc sắt!"
"Rõ!"
Đội viên của anh ta cuống quít hành động, vừa tìm dây thừng, lại tìm móc sắt, rất nhanh đã tập hợp đủ công cụ đứng ở bên cạnh thuyền.
Cá bị kéo cách thuyền càng lúc càng gần.
Sắp nổi lên mặt nước rồi.
Là một con cá lớn!
Đội viên của Chung Hồng Hải nín thở đứng nhìn, họ chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ rằng bản thân thở ra mạnh một chút thôi sẽ thổi đứt dây câu.
5 mét, 4 mét, 3 mét!.
.
Cá cách thuyền càng lúc càng gần, đội viên của Chung Hồng Hải cầm móc sắt và dây thừng chờ xuất phát.
Đợi khi nó cuối cùng cũng bị kéo tới gần mặt nước, thân hình cực đại của nó chậm rãi xuất hiện trước mắt của mọi người.
Từ bóng dáng của nó có thể đoán, nó cũng phải 500kg trở lên, to như một con thuyền vậy.
Thân hình của nó chậm rãi áp sát thuyền cá, mang đến áp lực tâm lý không nhỏ cho những người trên thuyền.
Lục Áo thậm chí chẳng quan tâm con cá trong tay, mắt cậu nhìn chằm chằm vào con cá càng ngày càng gần kia, trong con ngươi hiện lên một chút ám lục.
Theo bản thân cậu cảm thấy không quá thoải mái.
Là loại cảm giác đồ của mình bị người khác cướp mất.
Con cá ngừ vây xanh này càng lúc càng gần mép thuyền.
Chung Hồng Hải quyết tâm câu nó lên, nếu có thể bắt được con cá cực đại này lên, đội của anh ta sẽ có mấy trăm vạn vào sổ, nếu không bắt được, hơn một tiếng lao động cực khổ ban nãy coi như đổ sông đổ biển.
Anh ta nuốt nước miếng, hạ lệnh, "Hạ câu!"
Giọng của Chung Hồng Hả khàn nói không nói lên lời, lại nặng nề hô một lần, "Mau hạ câu.
"
Các đội viên như bừng tỉnh, vội dùng sức móc móc sắt vào con cá.
Mép thuyền của bọn họ có chút cao, mấy đội viên thò người ra ngoài, liều mạng muốn móc lấy con cá.
Thế nhưng con cá này to quá, lại quá xảo quyệt, bất kể bị móc câu kéo đau cách mấy, nó cũng không chịu tới gần thuyền cá.
Qua vài lần, các đội viên hết cách, hô nói: "Anh Chung, còn thiếu một chút!"
"Ráng nghĩ cách đi!" Chung Hồng Hải cũng hô, "Kiên trì — —"
Anh ta còn chưa dứt lời, chỉ nghe "ba" một tiếng, dây cá đã đứt.
Cảnh tưởng này như thước phim quay chậm diễn ra ở trước mắt mọi người.
Con cá ngừ ở dưới nước mạnh mẽ vẫy đuôi, chạy thoát, chỉ còn lại dây câu lắc lưu trong không trung.
Biểu cảm của Chung Hồng Hải và chủ cá trống rỗng.
Đội viên khác ngơ ngác nhìn nhau, chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ lửa đốt lên người mình.
Trong lòng Lục Áo chẳng hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, cậu lại nhìn thêm vài giây rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục câu cá.
Từ sức kéo của cần câu mà đoán, con