Ông Khiêm làm việc rất nhanh, ngày thứ ba đã báo cho Lục Áo biết công ty bán đấu giá đồng ý tiếp nhận con cá này, nhưng họ không đồng ý bán đấu giá hộ, họ bằng lòng ra giá là 8.000.000 tiền nước R để mua đứt và bán đấu giá dưới danh nghĩa của công ty.
8.000.000 tiền nước R, dự theo tỉ giá hối đoái hiện tại, đại khái có hơn 5.000.000 tệ tiền Hoa Hạ.
Dù cho trừ hết các loại thuế cũng có hơn 3.000.000 tệ vào tay, tính thế nào cũng không bị lỗ.
Lục Áo không chút do dự, "Được, tôi bằng lòng bán ra."
"Được, vậy tôi sẽ thay mặt cậu xử lý các chứng từ liên quan.
Đợi lát nữa tôi sẽ gửi một bản chứng từ cho cậu, cậu in ra ký tên rồi scan qua cho tôi là được."
"Tôi sẽ làm ngay."
Lục Áo cúp máy, Lâm Cống Thương bên cạnh hỏi:" Ông chủ bán cá giùm cậu gọi điện thoại đến sao?"
"Đúng, là anh ấy.
Hôm nay buổi sáng không rảnh đi bán cá, tôi phải lên trấn trên 1 chuyến, mọi người tiện thể bán luôn giúp tôi nhé?"
"Chuyện nhỏ, giao cho tôi là được." Lâm Cống Thương duỗi thắt lưng mệt mỏi, có chút buồn bực, "Gần đây thuỷ triều không được tốt lắm, có thể ngày mai cũng không bắt được cá."
Sáng nay họ bắt cá nhưng thu hoạch chẳng được bao nhiêu, ngoại trừ Lục Áo vẫn bắt được hơn 15kg cá nhưng thường ngày ra, những người khác thu hoạch cực ít, Đàm Quân Hạo càng tệ hơn, một con cũng không bắt được.
Lục Áo vừa thay đồ lặn biển vừa hỏi: " Không phải cậu định theo anh Chương đi biển thả lưới sao?"
"Giờ chúng ta lặn biển bắt cá mà còn thu hoạch ít đến thế, ra biển đánh cá còn khó hơn.
Đành chờ xem tình hình đã."
Lâm Quý Hiếu ngồi trên đá ngầm hút thuốc nói:" Tôi thấy cậu chẳng thà cứ đi chuẩn bị hôn lễ cho rồi.
Không phải sắp đến ngày làm đám rồi sao?"
Lâm Cống Thương: " Còn hơn nửa tháng kìa, nào có nhanh đến thế?"
"Chỉ có hơn nửa tháng thôi, chớp mắt là qua ngay.
Cậu không trát vôi sửa tường, mua sắp đồ dùng, đi dạo phố cùng bà xã tiện thể chụp ảnh cưới luôn à?"
Lâm Cống Thương nghe vậy có chút động lòng, nhưng miệng thì vẫn cứng cố cãi lại: " Bọn tôi cũng đâu phải đại gia nhà giàu, cần gì phải làm màu làm mè như thế?"
"Cậu không muốn làm, Tiểu Tuệ người ta cũng không muốn sao?"
Lâm Cống Thương không nói, La Tiểu Tuệ chắc chắn là muốn làm.
Đó là những điều mà khi phụ nữ lấy chồng đều phải làm.
Cậu ta thương bạn gái, trong lòng cũng không ngại làm mấy điều này, nhưng mà lời này không dám nói cho mấy người Lâm Quý Hiếu nghe, cậu ta sợ bị họ cười là sợ vợ.
Lục Áo thay đồ xong, giao cá cho bọn họ, "Tôi đi trước đây, mọi người giúp tôi bán cá nhé, chỉ cần xấp xỉ là được."
Lâm Mãn Chương hỏi:" Có cần lái xe chở cậu lên trấn trên không?"
"Không cần, tôi bắt taxi là được."
Lâm Cống Thương đuổi theo ở đằng sau hô, "Cậu có nhiều tiền như vậy, sao không mua một chiếc luôn đi?"
Lục Áo vẫy vẫy tay, "Đã đặt rồi, qua hai ngày nữa là đi lấy xe."
"Đệch! Xe cũng có luôn mà cậu chẳng thèm ơi một tiếng, giấu cũng kín ghê á."
Giọng nói Lục Áo từ xa xa truyền đến, "Đến chừng đó cho cậu mượn đi rước dâu."
"Nghe giọng điệu của cậu kìa, xe cậu mua là xe sang lắm sao?"
Lục Áo lại vẫy vẫy tay, người đã đi thật xa rồi.
Xe cậu mua không tính là sang, nhưng cũng hơn 600.000 tệ, ở nông thôn mà nói cũng được tính là không tồi.
Lục Áo đi trấn trên in và ký tên chứng từ, sau đó lại scan ra gửi file điện tử về bên kia.
Ông Khiêm khi nhận được giấy uỷ quyền từ cậu, nhanh chóng liên hệ với người bên công ty bán đấu giá, sau đó ký hợp đồng thương mại.
Chưa đến bảy giờ tối, Ông Khiêm đã chuyển khoản vào tài khoản của Lục Áo.
8.000.000 tiền nước R, Ông Khiêm trừ đi 5% tiền thù lao và chuyển cho Lục Áo 7.600.000 tệ.
Khoản thu này cực kỳ tốt.
Nếu như Lục Áo muốn lười biếng cũng có thể 1-2 năm không đi bắt cá.
Tối đó Lục Áo chụp màn hình cho Tống Châu xem.
Tống Châu nhìn, nhắn: Không tồi,có tiến bộ.
- Cũng được.
Số dư của tôi sắp được 10.000.000 tệ rồi.
Tống Châu: Tài khoản nhiều tiền như vậy, có dự định gì không?
- Tạm thời chưa, anh có ý kiến gì không? [Hình ảnh bé tò mò]
Tống Châu: Nếu là người bình thường, lúc này hẳn nên tìm một khoá học quản lý tài sản đáng tin, bắt đầu học cách quản lý.
- Hình như tôi thấy vậy được rồi, lười lắm không muốn học.
Nhìn những con chữ trong điện thoại, hai tai Lục Áo bỗng nhiên có chút hồng, chậm chạp thêm một câu: Tôi không biết những chuyện này, anh có thể giúp tôi quản lý không?
Đây là một kiểu bày tỏ mơ hồ, Lục Áo cầm điện thoại, các đốt tay có chút trắng bệch.
Trong điện thoại hiển thị "Đối phương đang soạn tin nhắn....", một hàng chữ nhỏ này có vẻ vô cùng rõ ràng, Lục Áo ngừng thở chờ một đáp án.
1 giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây, vào giây thứ 5, tin nhắn của Tống Châu được gửi qua: Đừng lười biếng.
Giờ phút này Lục Áo không biết bản thân mình đang có cảm giác gì, giống như dây đàn kéo căng đột nhiên đứt đoạn, không khí bên ngoài cửa sổ bắt đầu lưu động, tiếng ve kêu, tiếng ếch kêu, từng âm thanh một lọt vào trong tai.
Cậu ném điện thoại trên giường, bản thân nhảy lên giường, âm thanh phần lưng chạm xuống giường nặng nề vang lên.
Thăm dò thất bại.
Cậu không biết Tống Châu là không có cảm giác với cậu, hay căn bản là không nhìn ra tâm tư của cậu.
Cũng có thể đối phương là thẳng nam nguyên chất, mạch não chưa từng nghĩ đến phương diện kia.
Đêm nay Lục Áo bị kích thích, nằm trằn trọc trở mình trên giường đến hơn nửa đêm cũng không ngủ được, sáng hôm sau mang theo 2 quầng thâm mắt cực đại đi cho ngỗng ăn.
Ngỗng của cậu thả ở bên sông, người trong thôn ít khi đến đó, đàn ngỗng yên ổn ở đấy sắp thành bá chủ xung quanh rồi.
Từ khi Lục Áo trở về, mỗi ngày cậu đều đến thăm chúng, tiện thể cho chúng ăn.
Ngỗng có thể tìm thức ăn ở trong sông, nhưng mà theo thời gian sức ăn của chúng càng lúc càng lớn, lượng thức ăn cũng tăng theo, cá cá tôm tôm trong sông có hạn không tài nào nuôi nổi 51 con ngỗng to này.
Muốn có được đàn ngỗng khoẻ mạnh cường tráng vẫn phải có người cho ăn.
Lục Áo sau khi về đã mua một lô thóc cũ.
Lương thực mới của năm nay đã được gieo trồng, thóc cũ không ai ăn của nhiều nhà trong thôn Lâm Ốc sắp nảy mầm hết rồi.
Lục Áo ra giá 1 tệ 0.5kg một hơi mua hơn 500kg, đủ nuôi đàn ngỗng tới lớn.
Đàn ngỗng nhìn thấy Lục Áo, thò đầu cạc cạc xông tới, con nào con náy đều rất đáng yêu, nhưng nếu không cẩn thận bị chúng nó mổ sẽ rất đau.
Hiện tại Lâm Tê Nham đã không đánh lại ngỗng nhà Lục Áo.
Chủ yếu là đàn số lượng ngỗng quá lớn, chỉ cần có một con chạy tới, cả đàn sẽ xông theo, trên mỗi cái cổ thon dài là một cái mỏ mổ người siêu đau, hiện tại Lâm Tê Nham nhìn thấy cảnh này thôi đã ám ảnh rồi, căn bản không dám tới gần.
Cho dù trước giờ đàn ngỗng chưa từng mổ anh, anh cũng không dám đơn thân độc mã đến cho ăn.
Ngỗng nhà Lục Áo dám mổ Lâm Tê Nham, nhưng tuyệt đối không dám mổ cậu.
Nhìn đàn ngỗng đang tiến đến, Lục Áo tiện tay xách cổ một con nào đó đưa tới trước mặt nhìn.
Ngỗng chớp chớp đôi mắt đậu đen, tủi thân "Dát" một tiếng.
Lục Áo không quan tâm, chỉ tâm trung ước lượng sức nặng.
Con trên tay đại khái hơn 2kg.
Lục Áo ước lượng xong, thả nó xuống, tiếp tục bắt con thứ 2.
Rất nhanh, cậu phát hiện đàn ngỗng trên cơ bản đều tầm 2kg trở lên, còn có vài con đặc biệt đã hơn 2,5kg.
Thể trọng này đối với những con ngỗng bình thường khác mà nói đã tính là to rồi.
Nhưng loài cậu mua là ngỗng