Trên thực tế.
Cô quả thật cũng không phải là vừa tốt nghiệp đại học.
Cô chết lúc 32 tuổi!
Chỉ là bây giờ may mắn quay lại năm 22 tuổi.
An Hạnh Nhi câu thông xong hết sự việc với Ninh Lương Huy thì dẫn La Tư quay lại văn phòng.
Vừa trở về.
Ngước mặt thấy An Mục xách túi hình như định rời khỏi.
Lông mày của An Hạnh Nhi nhíu lại.
An Mục thấy An Hạnh Nhi, cả người hoàn toàn không có chút khí thế nào, cô ta vội vàng nói: “Chị họ! không, An tổng, tôi xin nghỉ nửa ngày, chị tôi gặp phải chút chuyện, tôi phải về một chuyến, tôi sợ chị tôi nghĩ không thông.
”
An Hạnh Nhi cười lạnh.
An Mục sợ rằng không phải lo lắng An Tầm nghĩ không thông, sợ là lo lắng An Tầm nghĩ thông.
An Hạnh Nhi gật đầu cho phép.
Nếu đã có thể thông qua việc hai chị em bọn họ tàn sát lẫn nhau để cô ngư ông đắc lợi, có gì không được?
An Mục vội cảm ơn, sau đó vội vàng rời khỏi.
Lúc rời khỏi còn không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn An Hạnh Nhi.
Thấy dáng vẻ hăng hái của cô.
An Mục nghiến răng.
Đợi cô ta bóp chết An Tầm, người tiếp theo chính là An Hạnh Nhi rồi!
Cô ta nhanh chóng rời khỏi tập đoàn An Thị, vội vội vàng vàng chạy về biệt thự của nhà họ An.
Vừa bước vào thì nghe thấy tiếng khóc xé ruột xé gan của Liễu Nham.
“An Tầm nhất định là bị Cố Quân Tường hãm hại, nhất định vậy, An Tầm sao có thể làm ra loại chuyện này chứ! ”
“Đủ rồi! Bà bớt ở đây khóc lóc sụt sịt cho tôi!” An Quốc Đại tức đến mức quát vỡ giọng: “Còn nói bà là thiên kim tiểu thư của giới thượng lưu, xem thường xuất thân của Lê Thục Vân?! Lê Thục Vân xuất thân không tốt có thể bồi dưỡng ra loại con gái như An Hạnh Nhi sao, bà xem xem bà nuôi dạy được cái thứ gì! Tôi hôm nay vậy mà còn ở trước mặt toàn cộng đồng mạng, bất bình thay cho An Tầm?! Tôi bây giờ ra ngoài tôi cũng cảm thấy An Quốc Đại tôi chính là một trò cười!”
“An Tầm tuyệt đối không phải là người như vậy.
” Liễu Nham vẫn muốn thử nói tốt cho con gái của mình.
“Im miệng!” An Quốc Đại càng giận dữ không thôi: “Bà hôm nay nói cái gì cũng vô dụng, tôi hôm nay không đánh chết An Tầm không được.
”
“Quốc Đại, đừng mà, đừng mà! ” Nói rồi, Liễu Nham muốn đi kéo An Quốc Đại.
An Quốc Đại đẩy Liễu Nham ra.
Liễu Nham đứng không vững, An Mục vội vàng chạy đến đỡ bà ta: “Dì, dì không sao chứ.
”
“Bốp!” Liễu Nham thấy An Mục, bỗng đẩy cô ta ra, tát một cái rất mạnh vào mặt An Mục, trút hết mọi sự tức giận lên người cô ta: “Cái thứ do tiện nhân sinh, mày có tư cách gì chạm vào tao! Lúc đầu nếu không phải đồ chó như mày nói bảo An Tầm đi câu dẫn Cố Quân Tường, An Tầm cũng sẽ không trở thành như này, tao hôm nay không đánh chết mày không được, đều là cái đồ xui xẻo mày, chính là mày cố ý hãm hại An Tầm! ”
Nói rồi.
Liễu Nham muốn đi đánh An Mục.
An Quốc Đại lúc này vốn đang tức giận, nhìn thấy Liễu Nham bản thân dạy con gái không nghiêm còn muốn dạy dỗ An Mục thì lập tức khí cấp công tâm, đi tới lôi Liễu Nham, bỗng đẩy mạnh bà ta ra sàn.
Liễu Nham ngã sõng soài trên sàn, nhìn An Quốc Đại với ánh nhìn không dám tin.
“Bà nói An Mục là do tiện nhân sinh, nhưng bà ngay cả tiện nhân cũng không bằng!”
“An Quốc Đại!” Liễu Nham hoàn toàn bùng nổ.
Văn Hải Đường trong đại sảnh cũng không nhìn được nữa, đanh giọng quát: “Được rồi, cái nhà này đều bị mấy đứa làm ầm ĩ đến chết rồi!”
An Quốc Đại đối mặt với Văn Hải Đường vẫn không dám nổi nóng quá.
Cho nên nhẫn nhịn.
“An Tầm bại hoại gia môn, nên chịu trừng phạt thì nên chịu trừng phạt, Liễu Nham cô im miệng cho tôi!”
“Mẹ, con chỉ là cảm thấy chuyện này chắc chắn là Cố Quân Tường! ”
“Tôi bảo cô im miệng!” Văn Hải Đường nổi giận.
Liễu Nham nén một bụng tức.
“An Mục không đi làm trở về làm cái gì?” Văn Hải Đường di chuyển ánh nhìn.
An Mục che mặt của mình, nhìn trông rất nhỏ bé bất lực, cô ta nói: “Cháu muốn về xem thử chị như nào, cháu nhìn thấy tin tức của chị ấy cháu sợ chị ấy quá buồn! ”
“Sau này mặc kệ chuyện gì, lấy công việc làm đầu!” Văn Hải Đường trách mắng.
“Dạ.
”
“Về phòng trước đi, ta có chuyện thương lượng với ba cháu.
”
“Dạ.
”
An Mục rời đi.
Vừa xoay người thì sắc mặt thay đổi.
Dù sao ở trong lòng của Văn Hải Đường, cô ta chỉ là sự tồn tại không có địa vị.
Cô ta sẽ có một ngày sẽ khiến cái lão bà chết tiệt Văn Hải Đường này, biết sự lợi hại của cô ta.
Cô ta