“Tôi đồng ý.” An Quốc Đại lập tức phụ họa: “Làm từ cơ bản từ từ đi lên, có thể càng hiểu nhân viên hơn, cũng có thể càng trực tiếp đối mặt với thị trường! Điều này đối với quản lý của An Hạnh Nhi sau này càng có trợ giúp.”
“Tôi không đồng ý.” An Hạnh Nhi nói thẳng.
Sắc mặt của An Quốc Đại lại thay đổi.
Vừa rồi một giây kia tưởng An Hạnh Nhi đã thỏa hiệp.
Bây giờ đột nhiên lại bắt đầu cường thế.
“Nếu chỉ là để kiểm tra năng lực của tôi, tại sao cứ phải thêm một bước như này để tôi từ chủ quản đi lên, tại sao không thể để tôi trực tiếp nhậm chức này, có được sự công nhận của mọi người.
Một khi tôi không thể gánh vác được vị trí này thậm chí không thể có được sự công nhận của mọi người thì tôi rời khỏi vị trí này là được, hà tất gì phải lãng phí thời gian của mọi người như vậy.”
“Cô thật sự tưởng thương trường là nơi cô đến chơi sao? Cô biết chức tổng giám của bộ phận Marketing quan trọng cỡ nào không? Một kế sách sai sót thì có thể gây ảnh hưởng đến sự phát triển thị trường của tập đoàn An Thị, sao có thể để tùy tiện?!” An Quốc Đại kèm theo giọng nói rất nghiêm nghị: “Với cả, kêu cô làm chủ quản ủy khuất cho cô lắm sao? Cô nếu không phải là con gái của chủ tịch thì cô cho dù là sơ yếu lý lịch đẹp nữa, gia nhập vào cũng chẳng qua chỉ là một nhân viên.
Bây giờ cổ động Xương để cô làm từ chủ quản, là đã tin tưởng đối với cô, cảm thấy mặt mũi không quan trọng, nhưng cô cũng đừng khiến ba cô khó xử?!”
“Bác cả, người nên khó xử không nên là bác sao?” An Hạnh Nhi nói thẳng.
“Phải.
Tôi cũng khó xử, dù sao cô cũng gọi tôi một tiếng bác cả! Thái độ như này của cô, quả thật là làm mất mặt nhà họ An chúng ta.” An Quốc Đại nói rất đường hoàng.
“Ý tôi nói là những lời của bác cả nói khí khái bừng bừng như vậy, hình như quên mất, con trai An Phát của bác cả, tốt nghiệp đại học đi vào tập đoàn làm việc thì trực tiếp đảm nhiệm chức tổng giám của bộ phận tổng hợp.
Con gái An Tầm của bác cả tốt nghiệp đại học tiến vào tập đoàn làm việc trực tiếp đảm nhiệm chức giám đốc của phòng marketing của bộ phận Marketing.
Con gái út An Mục của bác cả, vào công ty cùng một ngày với tôi, cũng là một người mới, cô ta cũng có thể trực tiếp thay vị trí của chị gái An Tầm của cô ta?”
An Quốc Đại đột nhiên bị lời nói của An Hạnh Nhi, châm chọc đến đến mức mặt mày xanh lè.
Vừa rồi châm chọc An Hạnh Nhi bao nhiêu thì lúc này có bấy nhiêu vả mặt.
“Sao vậy? Bác cả là cảm thấy bác mới có đặc quyền này, để con của bác vừa vào công ty thì ngồi lên vị trí quan trọng, mà con của chủ tịch, là không tư cách phải không?!”
“Cô cô cô...” An Quốc Đại lúc này thật sự bị An Hạnh Nhi nói cho cứng họng.
Thật sự hoàn toàn không tìm được lời phản bác.
Hiện trường lúc này trở nên vô cùng lúng túng.
Vừa bắt đầu khả năng mọi người đều không có nghĩ tới, còn cảm thấy An Quốc Đại nói khá hay, cũng không có thiên vị ai, dù sao An Hạnh Nhi vẫn là cháu gái của ông ta, dù sao theo người ngoài thấy, An Quốc Đại và An Quốc Cường vẫn là anh em ruột, tuy nhiên lúc này, thật sự là vả sưng mặt rồi.
Điển hình cho kiểu chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho phép dân thắp đèn.
“Đương nhiên, tôi là công nhận quan điểm của cổ đông Xương.” Ý tứ là không công nhận hành vi ích kỷ tư lợi của bác cả ông.
Lúc này Xương Đức Việt thật ra cũng bởi vì lời của An Hạnh Nhi, có hơi không xuống đài được.
Dù sao chuyện An Phát và An Mục An Tầm vào công ty, không có ai nói.
Ngược lại An Hạnh Nhi vừa vào công ty thì bị bọn họ làm khó như vậy!
“Đứng ở trên lập trường của công ty, để một người hoàn toàn nhìn không ra năng lực đảm nhiệm vị trí quan trọng, quả thật không ổn.
Mà lý do tôi vẫn phải tranh vị trí này, không phải là tôi không buông được cái thể diện đó xuống, cũng không phải là tôi không dám vượt qua thử thách, tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian.
Thời gian đối với con người mà nói, chính là tiền tài quý giá nhất!”
“Cho nên, vì để loại bỏ sự nghi ngờ của các vị lãnh đạo cấp cao, cũng để không lãng phí tiền tài quý giá của tôi, tôi