An Phát đương nhiên cũng sẽ không sợ An Hạnh Nhi.
Từ nhỏ đến lớn bởi vì tính trọng nam khinh nữ của Văn Hải Đường, trong thâm căn cố đế của An Phát luôn cảm thấy anh ta là đàn ông thì sẽ cao hơn người khác một bậc.
Cho nên lúc này cho dù cảm thấy An Hạnh Nhi có hơi khác, cũng không thể thật sự sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi gì cả.
Thậm chí, anh ta vẫn không để An Hạnh Nhi vào trong mắt.
An Hạnh Nhi ở trong cuộc họp cấp cao to mồm hứa những điều đó, anh ta đợi xem cô tự rước lấy nhục.
“Tự tìm đường chết.
” An Phát ném lại một câu, vùng vằng rời đi.
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng của An Phát.
Người tự tìm đường chết, không phải là anh ta sao?!
Cô đi về phía phòng trà nước ở bên ngoài, đi rót một ly cà phê cho mình.
Bởi vì sự trì hoãn của cuộc họp cấp cao hôm nay, đoán chắc tối nay cô phải tăng ca rồi!
Cho nên cần phải vào trong lúc thư giãn, nghỉ ngơi lấy sức một chút.
Cô đã uống một ly cà phê đen.
Về đến văn phòng.
Trong văn phòng đã có một người phụ nữ đang đợi cô rồi.
Người phụ nữ mặc một bộ vest màu đen rất chuyên nghiệp, tóc buộc đuôi ngựa, còn đeo một chiếc kính gọng đen.
Nhìn thấy An Hạnh Nhi xuất hiện, rõ ràng rất là cung kính: “Chào An tổng, tôi là La Tư, thư ký riêng của cô.
”
“Ừm.
” An Hạnh Nhi khẽ gật đầu: “Ngồi đi.
”
Bảo La Tư ngồi ở đối diện cô.
Cô thư ký này, là cô vừa rồi bảo ba cô chọn cho cô.
Đơn thương độc mã đến công ty, ở công ty không biết tình hình nhân sự của công ty, trước kia ở bộ phận Marketing từng bị An Tầm hãm hại, cô không có bất kỳ ai có thể tin tưởng, cho nên cần phải để ba cô điều cô một thư ký.
“Chị năm nay 31 tuổi?” An Hạnh Nhi hỏi.
“Phải.
”
“Làm thư ký 6 năm, chính là một trong các thành viên của phòng thư ký của chủ tịch?”
“Phải.
”
“Tôi năm nay 22 tuổi, không có kinh nghiệm làm việc, chị theo tôi có cảm thấy có tài mà không được trọng dụng không?” An Hạnh Nhi nhướn mày.
“Có.
” La Tư nói thẳng: “Có điều chủ tịch nói, cô nhiều nhất chỉ có thời gian nửa năm.
Nửa năm sau, tôi có thể quay về phòng thư ký của chủ tịch.
”
An Hạnh Nhi không khỏi mỉm cười.
Cho nên ba cô vẫn thật sự không tin cô.
Uổng cho cô còn cảm thấy tác phong dứt khoát đó của ba cô ở trong cuộc họp cấp cao, thật rất đẹp trai.
“Cũng không giấu chị, tôi đặt ra một mục tiêu nhìn trông rất viển vông cho mình, nếu như không hoàn thành thì tôi sẽ trực tiếp bị đuổi đi.
” An Hạnh Nhi nói thẳng: “Cho nên tôi bây giờ cần chị trợ giúp tôi.
”
“Tôi sẽ tận hết khả năng của tôi.
” La Tư tuy không công nhận An Hạnh Nhi, nhưng đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất vẫn có.
“Bây giờ tôi cần làm thay đổi nhân sự của bộ phận Marketing, cần chị cho tôi một chút ý kiến.
”
“Ý kiến của tôi là cô ngày đầu tiên đi làm, đừng điều động nhân sự, sẽ mất lòng người.
”
“Nếu như tôi cố chấp thì sao?”
“Tôi tự nhiên sẽ nghe theo.
” La Tư thỏa hiệp.
“Vậy thì đừng hỏi nhiều.
”
“Được.
”
An Hạnh Nhi giao toàn bộ sơ yếu lý lịch của bộ phận Marketing mà lúc nãy lấy được từ tay của An Mục cho La Tư.
Thật ra trước kia đưa cho La Tư thì cô đã phác qua kế hoạch nhất định rồi, chỉ là cho La Tư xác định, có chỗ nào sai sót không.
La Tư nghiêm túc xem kế hoạch điều động nhân sự mà An Hạnh Nhi đưa cho cô ta.
Nếu như không phải thật sự biết cô chưa từng đi làm, cô ta sẽ cảm thấy cô đã làm ở công ty rất lâu, biết rõ tất cả thông tin và trách nhiệm công việc của tất cả nhân sự trong công ty.
“Tôi không có ý kiến.
” La Tư nói thẳng, không khỏi nói: “Là kế hoạch chủ tịch cho cô sao?”
“Không phải.
” An Hạnh Nhi mỉm cười: “Cho nên chị theo tôi, liệu có cảm thấy không phải có tài không được trọng dụng rồi không?”
“Không, tôi giữ nguyên ý kiến.
”
“! ” Rốt cuộc, ai là sếp?!
An Hạnh Nhi cũng không tính toán, mắt của cô khẽ đảo: “Sáng mai, giúp tôi hẹn tổng giám của bộ phận nhân sự, tôi và anh ta thương lượng chuyện điều động nhân sự.
”
“Được.
” La Tư cung kính.
“Bây giờ 8 giờ tối rồi.
” An Hạnh Nhi nhìn sắc trời bên ngoài.
Bất tri bất giác thì đã giờ này rồi.
“Về sớm đi.
” An Hạnh Nhi nói với La Tư.
“Đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của thư ký, lãnh đạo chưa tan làm, tôi không thể tan làm.
”
An Hạnh Nhi liếc nhìn La Tư.
La Tư rất nghiêm túc.
An Hạnh Nhi