Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 11
Nhà chính nhà tổ nhà họ An.
Dừng lại một chút, An Hạnh Nhi còn nói thêm nữa: “Đúng rồi, cháu biết là ngày hôm nay bà nội gọi cháu trở về nhà để nói chuyện hôn sự của cháu với Cố Quân Tường, có đúng không?”
Văn Hải Đường hơi giật mình, rõ ràng là không nghĩ tới An Hạnh Nhi sẽ đoán được.
Đương nhiên cũng không phải là An Hạnh Nhi đã trải qua ở kiếp trước, dù sao thì ở kiếp trước không xảy ra chuyện vào buổi tối ngày hôm qua, cũng chưa có tin tức nổi bật.
Cô có thể đoán được hoàn toàn là bởi vì những người ở nhà tổ nhà họ An vẫn luôn cấu kết với nhà họ Cố, lén lút muốn thông qua nhà họ Cố để đoạt quyền thừa kế từ trên tay của ba cô.
Hiện tại An Hạnh Nhi làm nhà họ Cố khó chịu, đương nhiên là Văn Hải Đường muốn đến giúp nhà họ Cố dạy dỗ cô.
Chỉ là không ngờ đến hiện tại An Hạnh Nhi lại không dễ dàng bị ức hiếp như thế, hai ba câu nói liền làm cho cái mặt mo của bà ta thẹn đến không chịu được.
“Cháu cũng không ngại phải nói thẳng với bà nội ở đây, tối ngày hôm qua quả thật là cháu có nhận được một viên đá quý của Diệp Thương Ngôn, ném mất mặt mũi của Cố Quân Tường ở trước mặt của tất cả mọi người.” Nói xong, An Hạnh Nhi lấy viên lam ngọc óng ánh ra.
Ánh sáng chói lóa, những đường cắt hoàn hảo từ dao cùng với lịch sử lâu đời và là cái duy nhất trên thế giới, tất cả đều khiến cho những người phụ nữ phải say mê, thậm chí là Văn Hải Đường cũng phải nhìn thêm vài lần.
Nhưng mà biểu cảm thì lại tràn đầy khinh thường đối với An Hạnh Nhi: “Cô còn không biết xấu hổ mà nói ra, quả thật chính là không biết xấu hổ, không biết ngại mà!”
“Cháu nhận lấy đá quý có nguyên nhân của cháu.
Thứ nhất, nhà họ An chúng ta là thương nhân, thương nhân sẽ không từ chối một dĩa bánh từ trên trời rơi xuống, đối với món quà Diệp Thương Ngôn tặng cho cháu, không có lý do gì để từ chối.
Thứ hai, cháu hiểu rất rõ bà nội là một người sưu tầm đá quý, lúc ấy cháu nhìn thấy đá quý này thì cháu biết là chắc chắn bà nội sẽ thích nó, cho nên nếu như không phải Diệp Thương Ngôn gây chuyện thì cháu đã mua được nó rồi, nhưng mà cho dù là không mua được nó thì Diệp Thương Ngôn vẫn đồng ý chắp tay nhường cho cháu, đương nhiên cháu vui vẻ nhận lấy.”
Văn Hải Đường vẫn còn chưa rõ cho lắm.
Liền nghe thấy An Hạnh Nhi nói tiếp: “Vốn dĩ cháu đã muốn tặng đá quý này cho bà nội rồi.”
Đôi mắt của Văn Hải Đường chuyển động.
Hiển nhiên là có hơi rung động.
Bà ta đã từng nghe người nói tới hạt châu quý báo này, nhưng mà biết mình không có năng lực đấu giá được nó, cũng không nhắc đến hiện tại đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt của mình, sao bà ta có thể hoàn toàn thờ ơ được.
“Không phải là lúc nãy bác cả vừa mới hỏi là mẹ cháu không mang lễ vật cho bà đó à, bọn cháu có mang theo, đáng tiếc chính là...” Khóe miệng của An Hạnh Nhi hơi nhếch lên: “Lúc nãy bà nội mới nói là bà không có thèm đồ vật của bọn cháu.”
Giây phút này thật sự là Văn Hải Đường bị đánh cho mặt sưng lên.
Câu nói “nếu như cháu có lòng” đến bên miệng cứ như vậy phải nuốt xuống.
Hiển nhiên là An Hạnh Nhi không cho bà ta có bất cứ cơ hội nào để đổi ý.
Bà ta hung hăng nhìn An Hạnh Nhi như thế, nhìn viên lam ngọc lấp lánh ở trên tay của An Hạnh Nhi, thật sự làm cho lòng bà ta phải ngứa ngáy.
“Cô đừng có khoe khoang ở chỗ này, mẹ là một người ham mê vật chất như vậy à?” Liễu Nham vội vàng xen vào, vì để nâng cao sự kiêu ngạo của bọn họ.
Văn Hải Đường hung hăng trợn mắt nhìn Liễu Nham một chút.
Đúng là thành sự không có bại sự có thừa!
An Hạnh Nhi nhìn sắc mặt của Văn Hải Đường liền biết là lúc này chắc chắn Văn Hải Đường đã hối hận đến phát điên, chắc là bà ta không ngờ đến cô sẽ tặng đá quý cho bà ta.
Nhưng mà thấy cô thật sự mang đá quý đến đây, lại không thể không tin tưởng lúc nãy cô có lòng muốn tặng.
Lúc này chắc là trong lòng càng nghĩ thì lại càng cảm thấy khó chịu.
An Hạnh Nhi lại vội vàng phụ họa với Liễu Nham: “Bác gái nói đúng, sao bà nội có thể thế tục như thế được, hơn nữa lời đã nói rồi tuyệt đối sẽ không lật lọng.”
“Đó là chuyện đương nhiên.” Liễu Nham đáp lại ngay.
Sắc mặt của Văn Hải Đường đen xuống, đến nỗi muốn tím bầm.
Lúc này An Quốc Đại lập tức thấy rõ, vội vàng gọi vợ của mình lại: “Đủ rồi đó, em bớt tranh cãi ghi.”
Liễu Nham liếc mắt nhìn An Quốc Đại, trên mặt tràn đầy khó chịu.
Văn Hải Đường nuốt xuống cục tức này, bà ta nói: “Tôi mặc kệ là tối ngày hôm qua cô bởi vì nguyên nhân gì mà nhận đá quý của Diệp Thương Ngôn, tôi cũng không rảnh để so đo những chuyện