Nhà hàng trang nhã, phòng bao lãng mạn.
Cố Quân Tường đích thân để dụng cụ ăn ở trước mặt An Hạnh Nhi, chú đáo tỉ mỉ.
Một câu của An Hạnh Nhi lại khiến cả người Cố Quân Tường cứng đờ tại đó.
Rõ ràng, đã ngại.
An Hạnh Nhi cũng hoàn toàn không có giữ chút thể diện gì cho Cố Quân Tường, cô nói: “Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, anh vậy mà cũng không biết tôi bị dị ứng với nấm sao?”
Cho nên.
Tình yêu rất đậm sâu mà anh tối nay muốn thể hiện đối với tôi, là tự mình vả mặt sao?!
Cố Quân Tường sững ra mất nửa giây, nhanh chóng khiến mình bình tĩnh lại, anh ta vội nói: “Xem tôi đi, muốn chia sẻ đồ ăn ngon cùng em mà quên mất em bị dị ứng với nấm.
Phục vụ, làm phiền cô giúp tôi đổi một phần sốt tiêu đen.”
“Được thưa anh.” Nhân viên phục vụ rất cung kính đáp ứng.
An Hạnh Nhi cứ điềm nhiên nhìn biểu diễn của Cố Quân Tường.
Xem màn biểu diễn dở tệ của Cố Quân Tường.
Thật ra, rõ ràng có rất nhiều sơ hở, bản thân của kiếp trước, tại sao không nhìn ra?
Là bởi vì quá tin tưởng, tin tưởng một cách vô điều kiện, mới sẽ bị lừa đến mức nhếch nhác thảm thương như vậy sao?!
Cố Quân Tường tìm một vài chủ đề để gạt đi sự ngượng ngùng vừa rồi.
Anh ta nói: “Hạnh Nhi, tại sao đột nhiên đi làm rồi? Trước kia không nghe nói em muốn đi làm?”
“Rảnh quá.”
“Có phải là Diệp Thương Ngôn đối với em không tốt, không cho em cảm giác an toàn phải không?” Cố Quân Tường mặt mày lo lắng.
“Đương nhiên không phải.” An Hạnh Nhi phủ nhận.
“Vậy thì tốt.” Cố Quân Tường cười gượng: “Tôi sợ em theo Diệp Thương Ngôn phải chịu ủy khuất, dù sao danh tiếng của anh ta thật sự không tốt, tôi lo lắng...”
“Thay vì lo lắng Diệp Thương Ngôn đối với tôi như nào, không bằng nói chuyện của chúng ta.” An Hạnh Nhi nhướn mày: “Không phải là nói, muốn nói rõ ràng sao?”
“Phải.” Cố Quân Tường vội gật đầu.
Đối với cô rất cẩn thận dè dặt, không dám đắc tội gì cả.
Anh ta nói: “Hôm nay An Tầm chôn cất, khiến tôi rất cảm khái.”
An Hạnh Nhi cúi đầu ăn bữa tối mà nhân phục vụ đưa lên lại, xem như nghe kể chuyện miễn phí.
“Tôi thật sự không ngờ cô ta sẽ bởi vì những scandal đó của cô ta mà lựa chọn tự sát, nói ra thì tôi vẫn có chút áy náy.” Cố Quân Tường lúc này tỏ ra hơi buồn bã: “Nếu biết cô ta dễ bị đả kích như vậy, tôi nên nói chuyện đoàng hoàng với cô ta.”
An Hạnh Nhi rất nghiêm túc ăn bít tết, không có bất kỳ phản ứng.
Cố Quân Tường có hơi ngại, lại tự biện hộ cho bản thân: “Thật ra, cũng thật sự là An Tầm với cả bác cả của em ép tôi quá đáng, rõ ràng lúc đó là An Tầm bỏ thuốc câu dẫn tôi, cuối cùng lại ép tôi lấy cô ta, tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu em, sao có thể lấy cô ta chứ?! Tôi không ngờ lời từ chối của tôi, vậy mà phải chịu sự trả thù như vậy của cô ta, vậy mà phải chịu cảnh cô ở trước mặt mọi người vu khống tôi! Tôi cũng là vì chứng minh sự trong sạch của mình, bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Hạnh Nhi, em chắc sẽ không trách tôi nhỉ?”
Nói rồi, lúc đó đột nhiên đưa tay, muốn nắm tay của An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi nhấc tay, tránh đi.
Cô nói: “Đó là chuyện của anh và An Tầm, tôi tại sao phải trách anh chứ? Việc xảy ra sẽ có nguyên nhân, An Tầm cho dù là ma, cũng không đến tìm tôi.”
Sắc mặt của Cố Quân Tường hơi thay đổi.
An Hạnh Nhi của trước kia, anh ta nói cái gì thì cô nghe cái đó, trước giờ sẽ không nghi ngờ bất kỳ chuyện gì của anh ta.
An Hạnh Nhi của bây giờ.
Anh ta nói cái gì cô cũng đối đầu với anh ta, thật sự giống như biến thành một người khác vậy.
Cố Quân Tường thầm cắn răng, cố gắng đè cảm xúc của mình xuống, nói: “Hạnh Nhi, bởi vì cái chết của An Tầm, tôi ngược lại rất lo lắng cho em.”
An Hạnh Nhi khẽ mỉm cười.
Nụ cười rõ ràng có chút trào phúng.
“Tôi lo lắng em cũng sẽ không thông.
Dù sao chúng ta yêu nhau như vậy, tôi lại làm ra chuyện tổn thương em như vậy, tôi sợ em không thoát được khỏi ám ảnh.
Em nếu như bị làm sao thì tôi cho dù chết trăm ngàn lần cũng không đủ đền tội!” Cố Quân Tường nói mà rất áy náy, dáng vẻ trông rất chân thành!
Nhưng ở trong mắt của An Hạnh Nhi, thật sự trở nên vô cùng kinh tởm.
Cô cũng không biết những lời khiến người ta mắc ói như vậy, Cố