**********
“Em thích là được rồi.” Nụ cười trên khóe miệng của Diệp Thương Ngôn rực rõ như thế.
Chính là nụ cười chân thành của chàng trai mới biết yêu nhận được lời khẳng định của người con gái mà mình yêu.
Còn rất sạch sẽ.
An Hạnh Nhi nghĩ nếu như không phải chuyện Diệp Thương Ngôn cặp kè với những người phụ nữ khác bị tung đầy ở trên tin tức nhiều lần, lúc này thiếu chút nữa cô đã muốn tin tưởng Diệp Thương Ngôn thật sự thích cô, chỉ thích có một mình cô.
Cô tự nhiên đi đến bên cạnh Diệp Thương Ngôn.
Bước qua.
An Hạnh Nhi vẫn chưa ngắm nhìn đàng hoàng bộ quần áo của mình thì đã nghe thấy nhân viên khoa trương khen ngợi: “Trời đất ơi, đẹp quá đi! Cậu ba Diệp với mợ Diệp quả thật chính là trai tài gái sắc tiên đồng ngọc nữ, tôi không dám tin vào tai mắt của mình nữa, thật sự rất là đẹp luôn.
Cậu ba Diệp với mợ Diệp chính là đôi vợ chồng có nhan sắc tối cao trên thế giới này.”
Thật sự là An Hạnh Nhi… cảm thấy hơi ngượng.
Cô tự hỏi là những bộ váy đắt tiền được bán chạy như thế có phải là do những lời thổi phòng cầu vồng của những nhân viên này quá tốt rồi không.
Nhìn mình trong cái gương chạm đất.
Cô chọn một bộ lễ phục dạ hội màu xám bạc đuôi dài bó sát người, hiện rõ khí chất ưu nhã.
Thật sự là cô không ngờ tới mình lại chọn kiểu dáng tình nhân với Diệp Thương Ngôn, nhưng mà trong khoảng thời gian gần đây màu xám rất được ưa chuộng, cho nên cô liền không tự chủ mà chọn màu sắc này.
Lúc này nhìn thấy mình ở trong gương đều cảm thấy có chút… quá là tâm cơ.
Dù sao thì ở trong mắt của Đồng Vận Khiết chính là hận không thể giết chết An Hạnh Nhi.
“Tôi rất thích.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên lại mở miệng nói.
An Hạnh Nhi hoàn toàn không biết là anh đang nói thích bộ âu phục của anh hay là thích bộ lễ phục trên người cô, hay là thích cô…
Không hiểu sao mặt lại bắt đầu đỏ lên.
An Hạnh Nhi đi vào phòng trang điểm để trang điểm với nhân viên.
Diệp Thương Ngôn với Tần Thạc cùng với Diệp Thương Hải chờ đợi ở bên ngoài.
Sáu giờ ba mươi phút chiều.
An Hạnh Nhi với Đồng Vận Khiết đã trang điểm xong.
Một nhóm người rời khỏi khu lễ phục, ngồi vào xe đi đến nơi diễn ra buổi tiệc.
An Hạnh Nhi, Diệp Thương Ngôn cùng với Tần Thạc ngồi trong một chiếc xe.
Hồ Phong lái xe.
Bắt đầu kể từ giây phút rời khỏi khu lễ phục, Diệp Thương Ngôn nắm tay của An Hạnh Nhi mà chưa từng buông ra, ở trên xe cũng vậy.
An Hạnh Nhi cảm thấy lòng bàn tay của cô đổ đầy mồ hôi.
Nhưng mà cái người đàn ông Diệp Thương Ngôn này lại nắm rất chặt, hoàn toàn không muốn buông ra.
Tần Thạc có thể nhìn thấy hai người thân mật với nhau thông qua kính chiếu hậu.
Anh ta đang suy nghĩ.
Có phải là anh ta cũng nên làm như vậy, dừng ăn chơi rồi yêu đương lâu dài.
Làm như là anh ta chưa từng yêu.
Xe đến nơi.
Hồ Phong xuống xe, mở cửa xe ra cho Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn xuống xe trước, sau khi bước xuống xe liền nắm tay An Hạnh Nhi xuống xe.
Ở cửa có vô số phóng viên đang chụp ảnh.
An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn không dừng bước chân, đi thẳng vào trong.
Tần Thạc đi theo ở đằng sau.
Sau đó là Diệp Thương Hải và Đồng Vận Khiết.
Lúc Đồng Vận Khiết bước xuống xe: “Thương Hải, em hi vọng là sau này chúng ta có thể giữ khoảng cách.”
Sắc mặt của Diệp Thương Hải thay đổi.
“Chúng ta đã chia tay.”
“Đã chia tay, tại sao ngày hôm nay em lại còn đến tìm anh?” Giọng nói của Diệp Thương Hải bắt đầu có chút nặng nề.
“Anh biết rõ em là vì để tiếp cận Diệp Thương Ngôn.”
Diệp Thương Hải lạnh lùng nhìn cô ta.
“Hẹn hò với anh cũng là như vậy, nhưng mà hiện tại em phát hiện chúng ta hẹn hò căn bản không thể kích thích Diệp Thương Ngôn, ngược lại còn để những người phụ nữ khác thừa dịp lúc em vắng mặt mà có cơ hội, cho nên em lựa chọn chia tay với anh.
Vì để không có phiền phức không cần thiết, em hi vọng là anh có thể xuống sau khi em đi vào trong.”
Nói xong, Đồng Vận Khiết lạnh lùng bước xuống xe.
Trong khoảnh khắc cửa xe mở ra.
“Thương Ngôn sẽ không thích em đâu.” Diệp Thương Hải nói từng câu từng chữ, nói rất rõ ràng.
Rõ ràng là sắc mặt của Đồng Vận Khiết trở nên khó coi.
“Thương Ngôn thích An Hạnh Nhi đã nhiều năm rồi.”
“Anh cho rằng tôi sẽ tin anh hả.” Đồng Vận Khiết quay đầu lại hung dữ nói với Diệp Thương Hải: “Anh cho rằng anh nói như vậy