Hạ Tư Tư mang cảm xúc không thoải mái đi xuống lầu rót nước uống.
Buổi tối vì quá hưng phần, bởi vì Nhiếp Tử Minh đột nhiên cầu hôn bắt ngờ, khiến cô ta hưng phần tới mức ở trong bữa tiệc uống không ít rượu, không có say, chỉ là sau khi uống rượu vào thì dễ khát.
Không khát, cũng sẽ không đụng phải Tiêu Việt Duệ rồi.
Thật sự là không muốn nhìn thấy anh ta một phút giây nào.
Có điều may mà.
Tối nay khi tạm biệt, Nhiếp Tử Minh nói anh ta đã xem xong ngày cưới rồi, vào ngày 22 tháng sau, nói hai đại biểu cho thành đôi thành cặp, bọn họ sẽ tổ chức hôn lẽ vào.
ngày đó.
Cô ta đương nhiên là đồng ý ngay.
Cũng tức là nói, bắt đầu từ tối ngày 22 tháng sau thì cô ta không cần ở chung một mái nhà với Tiêu Việt Duệ nữa rồi!
Trên lầu.
Tiêu Việt Duệ vừa trở về phòng.
Cửa phòng có người gõ.
Anh ta mở ra, đương nhiên không mong chờ sẽ là Hạ Tư Tư, cũng không thể sẽ là Hạ Tư Tư.
Anh ta thấy Tiêu Trầm đứng ở cửa, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: “Mẹ, muộn như vậy rồi còn chưa ngủ sao?”
“Anh họ con sao rồi?” Tiêu Trầm hỏi.
Hình như cũng nhận được thông báo, biết Diệp Thương Ngôn xảy ra tai nạn xe.
“Không có nguy hiểm đến tính mạng, bị rạn xương nhẹ, nằm viện quan sát hai ngày xem não có triệu chứng gì không, nếu không thì có thể xuất viện.”
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Tiêu Trầm không nhịn được hỏi.
“Không có gì, chỉ là tai nạn xe mà thôi.”
“Việt Duệ.” Sắc mặt của Tiêu Trầm chợt sa sầm.
“Phải, là vì An Hạnh Nhi.” Tiêu Việt Duệ cũng biết không thể che giấu.
Tiêu Trầm rõ ràng có hơi sửng sốt.
“Mẹ, anh họ có chừng mực của mình, mẹ đừng lo lắng quá nhiều.
Huống chỉ nếu đã là cô gái anh họ bằng lòng dùng mạng đi cứu, cô gái này nhát định có giá trị để anh họ phải cứu.” Tiêu Việt Duệ nói lời tốt đẹp cho An Hạnh Nhi.
“Mẹ đương nhiên biết.” Tiêu Trầm nói thẳng: “Con cho rằng mẹ giống với những người cổ hũ đó, chỉ biết ép Thương Ngôn làm việc sao? Nếu như Thương Ngôn thật sự thích An Hạnh Nhi, người đó tất nhiên sẽ ủng hộ bọn chúng ở bên nhau.”
“Dạ.” Tiêu Việt Duệ khẽ mỉm cười.
Rất công nhận quan điểm của mẹ anh ta.
“Con thì sao?” Tiêu Trầm lại chĩa dùi về anh ta: “Hạ Tư Tư tối nay được cầu hôn rồi, con sao rồi?”
Rất nhiều lúc, mẹ của anh ta thật ra sẽ không chủ động quan tâm anh ta quá, thậm chí đối với anh ta khá lạnh lùng.
Nhưng thật ra, ba mẹ nhà ai không sót con của mình chứ.
“Con khá ổn.” Tiêu Việt Duệ không thay đổi sắc mặc.
Ánh mắt của Tiêu Trầm rõ ràng đang đánh giá anh ta.
“Yên tâm, con trai của mẹ còn chưa có ý nghĩ khốn đốn vì tình mà xem thường sự sống đâu.
Con không có yếu đuối như những gì mẹ nghĩ, con nếu đã chọn quay về thì đã làm tốt tất cả chuẩn bị rồi.” Tiêu Việt Duệ giải thích.
Tiêu Trầm thở dài bát lực.
Bà ta nói: “Hạ Tư Tư thật sự không xứng với con.”
Tiêu Việt Duệ không có tiếp lời.
Tiêu Trầm cũng không nói nhiều nữa: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Chúc ngủ ngon.” Tiêu Việt Duệ khẽ mỉm cười.
Tiêu Trầm rời đi.
Tiêu Việt Duệ cứ nhìn bóng lưng của mẹ anh ta như vậy.
Từ từ, đóng cửa phòng lại.
Nụ cười trên môi, dần dần biến mắt.
Anh ta nghĩ.
Sẽ có một ngày, tất cả mọi thứ đều sẽ trở thành lịch sử.
Đau lòng, cũng sẽ qua đi.
Sáng hôm sau.
Khi An Hạnh Nhi mở mắt ra, có hơi mơ hồ đang ở đâu, mắt một lúc mới phản ứng lại được, Diệp Thương Ngôn tối qua vì cô đã xảy ra tai nạn xe.
Cô vội vàng từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ngủ say trên người bệnh.
Nhìn thấy anh vẫn ở bên cạnh mình, cũng không biết tại sao lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn thời gian, hơn 8 giờ sáng.
Tối qua đi ngủ ít nhất cũng là 3 giờ sáng rồi, lúc này mới ngủ chưa được 5 tiếng thì đột nhiên tỉnh rồi.
Tỉnh rồi, cũng không ngủ được nữa, cứ lẳng lặng nhìn Diệp Thương Ngôn còn đang ngủ say.
Thấy gương mặt đẹp trai đó của anh, dưới ánh sáng ban ngày, vết thương trên mặt trở nên vô cùng rõ ràng, nếu như thật sự để lại sẹo, cô cảm thấy cô sẽ đáng tiếc.
Đáng tiếc cho một gương mặt có dung nhan tuyệt thế như này.
“Rất đẹp trai sao?” Người đàn ông ngủ say, mắt cũng không có mở, lại đột nhiên nói chuyện rồi.
An Hạnh Nhi bị dọa giật mình.
Cô vội vàng quay đầu.
Chính là tự dưng có cảm giác chột dạ của kẻ trộm.
Trên thực