An Hạnh Nhi sắp xếp công việc xong xuôi rồi trở về phòng làm việc của mình ngay lập tức, cô toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.
Trong phòng làm việc kế bên.
An Mục rất bực bội.
Cô ta nghe nói An Hạnh Nhi thành lập tổ dự án cao ốc Quang Minh, nhưng mà từ đầu đến cuối cô ta đều không có bắt cứ quan hệ nào, cô ta thậm chí còn không biết là An Hạnh Nhi đang làm cái gì, sắp xếp công việc gì, làm đến mức độ nào rồi, có khi nào sẽ mang đến thành tích làm cho người ta kinh ngạc gì không đây.
Cô ta thật sự có một loại ảo giác, cảm thấy hình như là bây giờ An Hạnh Nhi có làm cái gì thì cũng sẽ thành công.
Không.
Cô ta tuyệt đối không thể để An Hạnh Nhi đạt được ý đồ như vậy được.
An Mục vội vàng gọi điện thoại cho ba của cô ta: “Ba ơi.”
“Sao vậy?” Giọng điệu của An Quốc Đại cũng không tốt lắm, hiển nhiên là tâm trạng không vui.
“An Hạnh Nhi thành lập tổ dự án cao ốc Quang Minh, thành viên trong nhóm không có con, cho nên con không biết hiện tại An Hạnh Nhi đang chuẩn bị làm cái gì, hồi lúc nãy con thầy thành viên trong tổ dự án họp xong trở về, cả đám bọn họ giống như là điên cuồng, thái độ làm việc vô cùng cao, không biết là An Hạnh Nhi đã cho bọn họ uống thuốc kích thích gì nữa.” Giọng điệu của An Mục cũng có chút khó chịu.
“Cái con nhỏ An Hạnh Nhi chết tiệt đó, đúng là bây giờ nó thay đổi nhiều lắm rồi.” An Quốc Đại hung hãn nói.
“Đúng vậy, sáng hôm nay thế mà còn không cho ba mặt mũi, bây giờ nghĩ lại mà cảm thấy vô cùng giận.”
Điều mà An Mục biết nhát đó chính là châm ngòi thổi gió.
Hiển nhiên cô ta biết ngày hôm nay ba mình đã bị An Hạnh Nhi ném hết mặt mũi trong cuộc họp, ông ta vẫn đang ghi hận trong lòng, bây giờ mình có ý nói như vậy là đang muốn An Quốc Đại càng nồi giận hơn nữa, một khi nổi giận thì sẽ tuyệt đối nhằm vào An Hạnh Nhi.
Cô ta cũng không muốn An Hạnh Nhi lại thành công.
Hiện tại, An Hạnh Nhi đã phát triển vượt qua khỏi dự liệu của cô ta, cô ta không thể để An Hạnh Nhi tiếp tục phát triển như thế được.
“Ba sẽ không để cho con nhỏ chết tiệt An Hạnh Nhi đó tốt hơn đâu.” An Quốc Đại hung dữ nói.
Kể từ sáng ngày hôm nay, sau khi cuộc họp kết thúc, ông ta vẫn đang nỗi nóng, thậm chí càng nghĩ càng tức giận.
Lúc này lại nghe thấy An Mục nói như vậy, ông ta lại hận không thể đánh chết An Hạnh Nhi.
“Ba ơi, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” An Mục có chút nóng nảy mà hỏi.
“Bây giờ con đi mua chuộc một hai người ở bộ phận Marketing, chính là người có thể làm việc giúp cho con ấy.
Trước đó ba đã xếp người vào trong bộ phận Marketing, cũng không biết là An Hạnh Nhi lầy năng lực từ đâu ra mà bị cô ta thay thế hết toàn bộ.” An Quốc Đại nói tới thì lại vô cùng tức giận: “Bây giờ cần con phải thu mua lòng người một lần nữa, dưới tình huống con không tham gia vào dự án, con phải biết rõ ràng tiền độ của dự án.”
“Con biết rồi.” An Mục đồng ý.
“Cần thận một chút, đừng để bị An Hạnh Nhi phát hiện.”
“Ba yên tâm đi, con biết làm như thế nào mà.”
“Con cũng sẽ thông qua động thái trong khoảng thời gian này của An Hạnh Nhi ở công ty mà tìm hiểu tiến độ của dự án này, lợi dụng quyền hạn của con để gây trở ngại cho cô ta, con không có khả năng đề cô ta hoàn thành công việc tòa cao ốc Quang Minh đâu.” An Quốc Đại lạnh lùng nói.
“Được rồi, nếu như để cô ta phát hiện ra, chúng ta có muốn lầy được tập đoàn An thị từ trên tay của chú hai cho anh trai của con, vậy thì khó rồi.”
An Mục rất biết cách nói chuyện.
Cô ta cố ý nói giao tập đoàn An thị cho An Phát, chính là không để cho ba của cô ta hiểu lầm là cô ta có dã tâm đối với tập đoàn.
“Một ngày nào đó, An Hạnh Nhi sẽ thê thảm rời khỏi.”
“Dạ.” An Mục vội vàng phụ họa.
Cúp điện thoại.
An Mục cũng lộ ra sắc mặt lạnh lẽo, cô ta muốn xem xem An Hạnh Nhi đột nhiên lại thay đổi rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
An Hạnh Nhi vùi đầu vào công việc đến mười giờ đêm.
Sau khi viết ra các yêu cầu chuẩn bị để xây dựng nền tảng thương mại điện tử cho tòa nhà Quang Minh và livetream bán hàng, cô mới xem như là lấy lại tinh thần.
Tỉnh táo lại, nhìn thấy trễ như vậy rồi, có chút mất sức.
Cô giật giật thân thể, nhìn Hồ Phong vẫn còn đang ngồi trong phòng làm việc, một lời oán giận cũng không có, cô cảm thấy có lỗi: “Thật ngại quá, đợi lâu rồi.”
“Mợ chủ, là chuyện nên làm.” Hồ Phong cứ luôn có thái độ như vậy.
An Hạnh Nhi cũng đã quen.
Cô duỗi cái