Nụ hôn của Diệp Thương Ngôn khác xa nụ hôn của An Hạnh Nhi.
Anh vừa bá đạo, mạnh mẽ và đầy tính xâm lược.
Giống như.
Dưới nụ hôn của anh, cô chỉ có thể đầu hàng, không thể phản kháng.
Cô bị anh hôn đến hít thở không thông.
Hai tay ôm cổ anh ngày càng chặt hơn.
Đột nhiên, đầu óc trở nên trống rỗng, dưới hơi thở của anh, cô quên hết mọi thứ xung quanh mình.
Tần Thạc đang nghĩ.
Bây giờ rốt cuộc anh ta nên đi, hay ở lại, hay là đi đây?
Anh ta lại nhìn Đồng Vận Khiết.
Nhìn cô ta nắm chặt nắm đắm.
Vẻ mặt vô cùng dữ tọợn.
Thực sự giống như muốn xông lên giết chết đôi nam nữ đê tiện trước mặt.
Tần Thạc đoán, trong mắt Đồng Vận Khiết, Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi chính là đôi nam nữ đê tiện.
Nói thật.
Anh ta có chút thông cảm cho Đồng Vận Khiết.
Đồng Vận Khiết đã đánh đổi rất nhiều vì Diệp Thương Ngôn.
Nhiều năm như vậy, cô ta làm tất cả những điều điên rồ vì Diệp Thương Ngôn, nhưng cuối cùng vẫn… bị người phụ nữ khác giật mất.
Thật sự.
Rất khó để chấp nhận.
Anh ta thấy Đồng Vận Khiết hung ác nhìn bọn họ, sau đó cô ta xoay người rời đi.
Không cần nghĩ cũng biết.
Đồng Vận Khiết rất ghét An Hạnh Nhi.
Cuộc chiến giữa hai người phụ nữ này hiển nhiên sẽ không thể vãn hồi.
Tần Thạc nhìn thấy Đồng Vận Khiết rời đi.
Anh ta cũng bỏ đi.
Dù sao thì ăn quá nhiều thức ăn chó sợ sẽ khó tiêu.
Anh ta nghĩ.
Có phải cũng nên đến lúc nên yêu đương rồi không?
Mà không chỉ giới hạn trong việc vận động trên giường.
Mọi người đều đi hết.
Diệp Thương Ngôn mới từ từ buông An Hạnh Nhi ra.
Nhìn đôi môi An Hạnh Nhi bị anh làm cho sưng tấy lên.
Môi của phụ nữ này sao mềm mại thế nhỉ?
Hôn như vậy, sưng lên cũng rất đẹp mắt.
Thấy hay ho, anh lại muốn…
“Diệp Thương Ngôn.” An Hạnh Nhi che miệng mình lại.
Trên môi, đều là xúc cảm của Diệp Thương Ngôn.
“Đừng có hôn tôi mãi thế chứ.” An Hạnh Nhi chống cự.
“Tôi cũng có thể làm tình với em.” Diệp Thương Ngôn nói.
An Hạnh Nhi trợn tròn mắt.
Cái tên lưu manh này.
Cô biết ngay mà, mới cho tí phẩm màu mà anh đã định mở nhà máy nhuộm rồi.
“Hơn nữa, không phải Cô chủ An chủ động trước sao?”
“Tôi làm vậy làm vì…” An Hạnh Nhi có chút bực bội.
“Vi sao?” “Để tránh cho Cố Quân Tường nhìn thầy rồi cười nhạo tôi!” An Hạnh Nhi lớn tiếng nói, cô cũng biết mọi người đã rời đi hết rồi, cho nên mới không cố ky nói ra.
“Không phải.” Diệp Thương Ngôn trực tiếp phủ nhận đáp án này của cô.
An Hạnh Nhi nhíu mày: “Là em, gặp sắc nảy lòng tham.” Diệp Thương Ngôn nói ra, sắc mặt An Hạnh Nhi đột nhiên đỏ bừng.
Giống như bị ai đó nói trúng tim đen, thật xấu hỗ mà.
Hình như vừa nãy thật sự bị anh hấp dẫn thật.
Nhưng mà.
Anh chàng này cũng quá tự tin rồi.
Sao có thể nói ra cậu này một cách tự nhiên như vậy chứ.
Anh không thấy xấu hổ sao?
“Cô chủ An gặp sắc nảy lòng tham với tôi…” Diệp Thương Ngôn cười.
Ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười.
An Hạnh Nhi thật sự khó tưởng tượng được sau khi thật sự đã chạm vào Diệp Thương Ngôn, cô có thể nhìn thầy ánh sáng lấp lánh trong mắt Diệp Thương Ngôn.
Kiếp trước cô gặp Diệp Thương Ngôn máy lần, nhưng lại cảm thấy trong mắt của người đàn ông này không có một chút ánh sáng.
Chính là kiểu mơ màng và vô thần.
Dù có sự nghiệp đáng ngưỡng mộ, hay khi gặp thuận lợi hay thất bại thì đôi mắt của Diệp Thương Ngôn vẫn luôn sâu thẳm như biển cả, không có một chút gợn sóng, ảm đảm và lạnh lẽo.
Tuyệt đối không phải.
Đôi mắt đẹp như lúc này.
Như những vì sao bao la.
Cô trầm mê trong đôi mắt của anh, không thể thoát ra được.
“Còn tôi có ý với Cô chủ An đã lâu.” Diệp Thương Ngôn khẽ nói.
Lời nói ấm áp văng vẳng bên tai.
Trái tim An Hạnh Nhi.
Đập loạn xa, không theo quy luật.
Rất khó để xem nhẹ nó.
Rất khó để lừa gạt bản thân, thỉnh thoảng trái tim sẽ bị loạn nhịp.
Cô đang nghĩ.
Dưới sự tấn công của Diệp Thương Ngôn, cô rốt cuộc còn có thể kìm lòng được bao lâu nữa?
Tuyến phòng thủ đó.
Rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu?
Người đàn ông này.
Giống như cây thuốc phiện, khó mà cưỡng lại sự cám dỗ, như chất độc ăn sâu vào tận xương tủy, vô vọng cứu chữa.
“Cô An.”
Phía sau.
Đột nhiên có một giọng nói kính cần vang lên.
An Hạnh Nhi tỉnh táo lại.
Cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Cố gắng đưa nhịp tim hoang dã trở lại ổn định.
Cô quay đầu lại, nhìn nhân viên mặc đồng phục của Selena.
“Cô hãy đến sân khấu đi ạ.” Nhân viên nhắc nhở.
Đôi mắt An Hạnh Nhi chọt híp lại.
Đêm nay, không ngờ, lại không có sóng gió gì.
Đến đây, đương nhiên phải đi làm việc rồi.
“Được.” An Hạnh Nhi