“Ba.
An Hạnh Nhi thực sự quá không nể mặt nhà chúng ta.” An Mục vô cùng khó chịu.
Thông minh dùng từ “nhà chúng ta” mà không phải “con”.
“Cô ta lại làm gì?!” Sắc mặt An Quốc Đại cực kỳ khó coi.
Thực sự không nghĩ tới.
Chỉ một con nhóc mà thôi, lại ép ông ta đến bước đường này!
“Cô ta trào phúng phương án khuyến mãi cho buổi tái khai trương con làm ngay trước mặt tất cả mọi người.
Còn nói trước đây chị cũng như vậy, không có năng lực gì, cho nên mới dẫn tới thành tích của bộ phận Marketing luôn ảm đạm.
Lại còn thường ám chỉ người nhà chúng ta đều không có ích lợi gì ngay trước mặt nhân viên, nếu không ban đầu ông nội đã không giao công ty cho chú hai rồi…”
“An Hạnh Nhi là muốn lật trời sao?!” An Quốc Đại hung hăng mắng.
“Cô ta bây giờ quả thực vô cùng tự đại.
Con thấy ánh mắt nhân viên nhìn cô ta đều mang theo sùng bái.”
An Mục khóc nói: “Ba, chẳng lẽ nhà chúng ta sau này thật sự phải luôn nhìn sắc mặt cô ta sao?!”
“Cô ta còn chưa có bản lĩnh đó!” An Quốc Đại tức giận đến tái mặt.
Mặc dù rất cứng miệng.
Nhưng trên thực tế, cũng không nghĩ ra điều gì có thể thay đổi cục diện hiện tại.
“Ba, chúng ta làm sao mới có thể cho cô ta một bài học? Con bị cô ta trào phúng nhắm vào cũng không sao, con chỉ là thấy bát bình cho ba, anh trai, còn có chị đã khuất.
Trước đây con luôn cảm thấy, cái chết của chị chính là do Có Quân Tường ép, bây giờ suy nghĩ cẩn thận, con lại cảm thầy An Hạnh Nhi mới là đầu sỏ gây tội.” An Mục không ngừng đỗ dầu vào lửa: “Nếu không có cô ta, chị cũng sẽ không chủ động trêu chọc Cố Quân Tường, dù có trêu chọc, nếu không có An Hạnh Nhi, chị cũng sẽ không bị người đời trào phúng tới mức lựa chọn tự sát…”
“Ba sẽ không để An Hạnh Nhi sống yên ồn!” An Quốc Đại cắn răng nghiền lợi nói.
Không chỉ An Hạnh Nhi.
Cả nhà An Quốc Cường đều không được sống yên ổn.
“Ba, vậy bây giờ con nên làm thế nào?” An Mục đáng thương hỏi: “An Hạnh Nhi kêu con giao ra phương án khuyến mãi khai trương, cô ta rõ ràng là cố ý nhắm vào con, con viết cái gì cũng không thể lọt vào mắt cô ta.” An Mục vô cùng tủi thân.
“Cứ để cô ta bới lông tìm vết.” An Quốc Đại nói.
“Ba?” An Mục kinh ngạc.
“Chính là muốn kéo lùi cô ta.” An Quốc Đại nói: “Con bây giờ làm việc dưới trướng cô ta, con làm càng tốt, thì chính là trợ giúp càng tốt đối với cô ta!”
*Dạ.” An Mục vội gật đầu: “Ba, con biết làm thế nào rồi.”
“Mục Mục.” An Quốc Đại tha thiết nói: “Khoảng thời gian này tủi thân con phải chịu đựng tính tình của An Hạnh Nhi rồi.
Con yên tâm, ba tuyệt đối không để cô ta đắc ý được lâu!”
“Không tủi thân.
Có thể góp một phần sức lực cho ba, con cảm tháy rất vinh hạnh.”
*Ngoan.” An Quốc Đại tán thưởng.
“Vậy con đi làm việc đây.” An Mục ngọt ngào nói.
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt An Mục lập tức biến mắt.
Cô ta thực ra là cố