Vào lúc giữa đêm.
Nói một câu.
“An Hạnh Nhị, tôi thích em.”
Không phải là mơ.
Từ trước đến nay đều không phải.
Chỉ là cô cố tình phớt lờ thôi.
“Cô chủ An còn muốn nói gì nữa không?” Diệp Thương Ngôn hỏi.
Không nhận được phản hồi của cô.
Cũng không bắt cô phải trả lời.
Giống như, sự tự tin đó, khẳng định cô yêu anh.
Vì vậy, không cần cô phải nói ra.
An Hạnh Nhi từ từ hoàn hồn lại.
Cô nói: “Tối nay anh có giận không?”
Diệp Thương Ngôn khế nhíu mày.
“Những lời Đồng Vận Khiết đã nói.” An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn: “Nói em vì muốn sống, đến thân thể của mình cũng đem đi đổi.”
“Không tức giận.” Giọng nói Diệp Thương Ngôn trong sự kiên quyết, dường như còn mang theo chút u ám: “Trước mặt sinh mệnh, trong sạch không đáng một xu.
Tôi thậm chí còn mừng, vì em đã lựa chọn cách này, có thể khiến em sống sớt!”
Nếu lúc anh đến, thứ anh nhìn thấy là thân thể lạnh lẽo của An Hạnh Nhi… anh không biết mình sẽ ra sao nữa.
Trên đường đến đó.
Thực ra anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh có thể chấp nhận 10.000 kết quả của An Hạnh Nhi.
Chỉ duy nhất không thể cháp nhận được là cái chết của cô.
“Tôi cũng nghĩ rằng mạng sống quan trọng hơn.” An Hạnh Nhi nói, dường như đang giải thích cho lời buộc tội của Đồng Vận Khiết đối với cô tối nay: “Tôi không biết tại sao, tôi chỉ cảm thấy, anh nhất định sẽ xuất hiện, cho dù anh không ở Thanh Thành, tôi cũng cảm thấy anh nhất định sẽ quay lại cứu tôi, mặc dù Đồng Vận Khiết luôn miệng nói, chuyện bây giờ anh làm, không có bắt kỳ ai có thể ảnh hưởng đến anh được, nhưng tôi tin rằng, anh sẽ xuất hiện, tôi tin rằng, anh người duy nhất trên thế gian này đến cứu tôi, nhất định sẽ đến!”
Diệp Thương Ngôn