**********
CHƯƠNG 219
Ngay lúc chuông điện thoại vang lên, quả thật dọa cô một trận.
Cô tháy là Diệp Thương Ngôn gọi đến, mắt một lúc lâu mới nghe máy: “Diệp Thương Ngôn”.
“Đã dậy chưa?”
*Ừ.” An Hạnh Nhi đáp một tiếng.
“Tối hôm qua tôi tạm thời rời khỏi, chuyện ở đây vẫn chưa xử lý xong.” Dường như đang giải thích, tại sao anh lại đi sớm như vậy.
“Ừ.” An Hạnh Nhi vẫn nhẹ nhàng đáp lại.
“Sao thế, không vui à?” Rõ ràng bên kia đang cười.
Phải.
Giây phút biết anh rời khỏi, vô cùng không vui.
Nhưng bây giờ.
Mọi cảm xúc của cô đều bị tin tức mà cô vừa xem thu hút.
Cô điều chỉnh bí mật cảm xúc, dùng âm thanh bình tĩnh nhất hỏi: “Diệp Thương Ngôn, tôi thấy… Đồng Vận Khiết chết rồi.”
Bên kia, có chút im lặng.
“Còn nữa, hai người đi theo Đồng Vận Khiết cũng chết.” An Hạnh Nhi nói.
Nói ra rồi.
Vẫn còn chút sợ hãi.
Cô không biết dùng tâm trạng gì, để đối mặt với sự thật như vậy.
Nó hoàn toàn khác với nhận thức ban đầu của cô về thế giới.
Diệp Thương Ngôn hồi lâu, mới mở miệng nói.
Anh nói: “Em có sợ không?”
An Hạnh Nhi giật mình.
Cô cũng không biết.
Kiếp trước cô đã trải qua nhiều chuyện bi thảm.
Cô chỉ sợ, lại giẫm lên vét xe đổ.
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương.” Giọng nói từ tính của Diệp Thương Ngôn, rõ ràng rất êm tai.
An Hạnh Nhi vào lúc đó, lại không biết phải làm sao để chấp nhận.
Như thế, cuộc gọi có chút bề tắc.
Vào lúc Diệp Thương Ngôn chuẩn bị cúp máy.
“Khi nào anh về?” An Hạnh Nhi đột nhiên hỏi anh.
Đã thay đổi chủ đề.
Đôi khi những chuyện không muốn đối mặt, sẽ chọn cách trốn tránh.
“Em có muốn tôi quay lại không?” Giọng nói đằng kia lộ rõ vẻ tự giễu.
“Ngày mốt, cao ốc Quang Minh khai trương, tôi muốn anh quay lại cắt băng khánh thành với tôi.”
“Được.” Bên kia đồng ý.
An Hạnh Nhi hiển nhiên không tin: “Sau đó anh có thể quay về không?”
“Cô chủ An nhớ tôi, tối có bò cũng phải bò về.”
Ai nói nhớ anh chứt