“Hạ Tư Tư, Tiêu Việt Duệ rốt cuộc còn phải thế nào với cô?!” Tiêu Trầm rốt cuộc có chút kích động: “Từ nhỏ đến lớn, cô đánh nó mắng nó đùa cọt nó, nó không chỉ không tính toán, còn luôn ở bên cô, bảo vệ cô, quan tâm cô, chăm sóc cô, cô rốt cuộc còn muốn nó thế nào với cô nữa?!”
“Nếu anh ta thật sự tốt với tôi, anh ta sẽ không bắt tôi gả cho anh ta!” Hạ Tư Tư phản bác.
“Nó phải bất lực cỡ nào mới dùng cách này để có được cô! Cô từng nghĩ tới sao, Hạ Tư Tư!”
Lúc Hạ Tư Tư lấy hết sức lực định cãi nhau với Tiêu Trầm.
Tiêu Trầm trực tiếp cắt ngang cô: “Vết sẹo trên trán Tiêu Việt Duệ là vì ai mà có?!”
Hạ Tư Tư sững sốt.
Nhớ tới năm Tiêu Việt Duệ 12 tuổi, cô có ý thả diều lên cây, kêu Tiêu Việt Duệ leo lên lấy giúp cô, lúc đó cô nghĩ anh ta ngã chết thì tốt biết bao, kết quả anh ta thật sự ngã xuống, trên trán toàn là máu, khâu tám mũi, bây giờ cũng còn sẹo, cho nên Tiêu Việt Duệ trước nay sẽ không vuốt tóc lên.
*Vết chó cắn trên mu bàn tay Tiêu Việt Duệ rốt cuộc là vì ai?!” Tiêu Trầm ép hỏi Hạ Tư Tư.
Hạ Tư Tư cắn môi.
Năm 14 tuổi, trường tổ chức đi dã ngoại, cô nhất thời không chú ý đi lạc, điện thoại cũng không còn pin, lúc tìm đội, gặp một con chó hoang, lúc chó hoang xông tới cắn cô, không biết Tiêu Việt Duệ từ đâu đột nhiên xông ra, nhào tới đánh chết nó, đó là lần đầu tiên Hạ Tư Tư nhìn thấy một màn Tiêu Việt Duệ tàn nhẫn như vậy, tuy nhiên trên người anh cũng bị chó hoang cắn bị thương, thịt trên mu bàn tay cũng xém chút bị cắn đứt.
“Tiêu Việt Duệ một mình rời nhà đến nước ngoài du học, đi một cái là bốn năm, rốt cuộc lại là vì ai?!”
Hạ Tư Tư không muốn nghĩ.
Nhưng lại phải nhớ tới.
Năm đó là cô ép Tiêu Việt Duệ đi.
Cô nói, cô không muốn nhìn thấy anh, cô hi vọng anh có thể xuất ngoại du học, cô muốn ở bên Nhiếp Tử Minh, không muốn vì anh mà có bắt kỳ mâu thuẫn gì với Nhiếp Tử Minh.
Dù sao tất cả mọi người đều biết, Tiêu Việt Duệ thích cô.
Năm 18 tuổi, Tiêu Việt Duệ chính là vì một câu của