An Hạnh Nhi thật sự hiếm khi để ý Diệp Thương Ngôn.
Vừa nghĩ tới vụ tai nạn xe lần trước của Diệp Thương Ngôn rõ ràng không nghiêm trọng, nhưng bắt cô hầu hạ anh lâu như vậy… nghĩ lại đều là họa.
*Tôi hôm nay bế em về phòng, rách vết thương của tôi rồi.”
“Anh bị ngu à?! Ai kêu anh bề tôi, anh không biết gọi tôi dậy sao?!” An Hạnh Nhi có hơi nóng máu.
Người đàn ông này cũng không ước chừng mình có năng lực này hay không à?!
“Tôi không phải là thấy em ngủ say quá, không nỡ gọi em dậy hay sao?”
“Anh có thể bảo Hồ Phong bề tôi.”
“Cho nên cô chủ An cảm thấy bắt kỳ người đàn ông nào cũng có thể bề em có phải không?”
“Điểm chú ý của anh ở đâu thế?!” An Hạnh Nhi nghẹn lời.
“Điểm chú ý của tôi, đương nhiên ở trên người cô chủ An.”
An Hạnh Nhi cảm thấy nói chuyện với Diệp Thương Ngôn làm cho cô tức chết.
Người đàn ông này, vài ba câu là không thể không có câu tán tỉnh.
Cũng không biết trước rốt cuộc trêu đùa bao nhiêu cô gái mới trở nên phong trần, không, dâm như vậy!
Cuối cùng.
An Hạnh Nhi vẫn bước xuống khỏi giường, tức tối đi về Diệp Thương Ngôn ở sô pha, đỡ anh dậy.
Diệp Thương Ngôn cũng không khách sáo, đè vai của cô, đứng dậy.
An Hạnh Nhi mỗi lần bị Diệp Thương Ngôn đè như vậy, đều cảm thấy tên này ăn sắt lớn lên sao, thật sự là nặng chết đi được.
Hai người cùng nhau ăn tối.
Cùng nhau xem TV.
Cùng nhau đi ngủ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hình như trở thành một thói quen.
Thói quen, trở thành tự nhiên.
Sáng hôm sau.
An Hạnh Nhi thức dậy.
Hiếm khi, bên cạnh lại không có ai.
An Hạnh Nhi có hơi kinh ngạc.
Diệp Thương Ngôn