“Sao, sao cô ta vẫn còn ở đây…”
Diệp Phỉ Văn vô cùng khó chịu nói ra.
Dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Dựa theo lẽ thường.
Giờ phút này người cả nhà đều sẽ vây quanh, sợ cô ta xảy ra chút xíu ngoài ý muốn nào.
Mà bây giờ.
Tất cả mọi người lại chỉ mặc kệ nhìn cô ta như vậy.
Lạnh lùng nhìn cô ta, không có bất kỳ hành động nào.
Diệp Phỉ Văn cũng không suy nghĩ nhiều, vành mắt cô ta đỏ bừng: “Con thật sự không muốn nhìn thấy chị ta, con thật sự không muốn nhìn thấy chị ta, đừng để con nhìn thấy, được không?”
Chính là đang lợi dụng yếu đuối của mình để giành lấy chú ý và đồng tình của tất cả mọi người.
Thậm chí lúc này còn hơi lảo đảo ngả người về phía sau.
Chính là dáng vẻ ngay lập tức sẽ té xỉu.
Cô ta không tin mình đã như vậy rồi mà bọn họ vẫn còn thờ ơ.
“Tại sao con lại muốn vu oan cho An Hạnh Nhi!”
Đột nhiên Diệp Thiện Nhân hét lên! Dường như khiến cả tòa biệt thự chấn động.
Không chỉ tất cả mọi người ở đại sảnh đều bị dọa sợ.
Mà lúc này Diệp Phỉ Văn cũng bị dọa sợ, ngay cả suy nghĩ muốn té xỉu cũng quên luôn.
Cô ta kinh ngạc nhìn ba mình, nhìn người mà đã lớn như vậy, lần đầu tiên nổi trận lôi đình với cô ta.
Bởi vì một An Hạnh Nhi, lại có thể đối xử với cô ta như vậy?! Từng giọt từng giọt nước mắt của Diệp Phỉ Văn rơi xuống, thoạt nhìn vô cùng oan ức: “Ba, không phải con vu oan cho chị dâu ba, con cũng đã nói rồi, con tin chị ta không giết Pamela, nhưng bởi vì hôm qua giữa chị ta và Pamela xảy ra chuyện không vui, con sẽ không khống chế được mà nghĩ đến phương diện kia, nhưng con biết, chắc chắn không liên quan đến chị dâu ba, nhưng mà… nhưng mà con lại không khống chế được bản thân, con… thật sự rất khó chịu.
”
Vẫn là dáng vẻ khóc lóc sướt mướt như vậy.
Vẫn là dáng vẻ dịu dàng khiến người ta thương yêu như vậy.
An Hạnh Nhi im lặng nhìn Diệp Phỉ Văn biểu diễn.
Tất cả mọi người cũng đều nhìn như vậy.
Lúc này mới thật sự mở mang tầm mắt, biết được cái gọi là ‘Vừa muốn làm kỹ nữ lại vừa muốn lập đền thờ trinh tiết’ là thế nào! “Còn không nói thật!”
Diệp Thiện Nhân tức đến độ cả người đều run rẩy.
Vừa liên tưởng đến đoạn ghi âm mới nghe được với dáng vẻ hoàn toàn khác biệt bây giờ của Diệp Phỉ Văn là tức đến nổ phổi.
Chưa từng nghĩ đến.
Thật sự chưa từng nghĩ đến, ở nơi ông ta không nhìn thấy, con gái ông ta lại nham hiểm độc ác như vậy! Rốt cuộc yêu thương bọn họ dành cho cô ta là thật sự giúp cô ta hay là hại cô ta trở thành dáng vẻ khiến người ta căm tức như thế này.
“Được rồi, con không trách chị dâu ba nữa, con không trách nữa.
”
Diệp Phỉ Văn khổ sở khóc: “Là tự Pamela rơi xuống bể bơi chết chìm, con không trách chị dâu ba, con lập tức về phòng, sau này con cũng không nói thêm nữa, sau này con… đều là lỗi của con, là con khiến mọi người khó xử, là con…”
Nói rồi xoay người muốn rời đi.
Bày ra dáng vẻ đau buồn tự trách, nếu không phải biết bộ mặt thật của cô ta.
Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, dáng vẻ này đều là cô ta ngụy trang.
“Diệp Phỉ Văn! Pamela là con giết chết, con còn muốn giả vờ đến khi nào!”
Diệp Thiện Nhân thật sự tức giận rồi, hận không thể một phát tát chết cô ta.
Diệp Phỉ Văn khẽ giật mình.
Giây phút đó, dường như không thể tin nổi lời ba cô ta nói.
Hồi lâu cô ta không có bất kỳ phản ứng gì.
Thật sự là phản ứng không kịp! “Con còn không nói phải không!”
Diệp Thiện Nhân gầm lên giận dữ.
Diệp Phỉ Văn hoàn hồn.
Lúc này cũng bất giác nhận ra cái gì rồi.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Cầm Cầm.
Nhìn Cầm Cầm căn bản không dám nhìn thẳng vào cô ta, chỉ im lặng đứng ở nơi đó, cả người run rẩy, vẫn luôn không ngừng run rẩy.
“Cầm Cầm đều nói cả rồi, con còn muốn giả vờ đến khi nào!”
Diệp Thiện Nhân thật sự tức không chịu được.
Không ngờ cô con gái mà ông ta vẫn luôn cho là tốt bụng như thiên thần lại có trái tim độc ác đến như vậy! Quả thật chính là sỉ nhục của nhà họ Diệp bọn họ! “Cầm Cầm nói cái gì?”
Vành mắt Diệp Phỉ Văn đỏ bừng, vẫn tỏ ra không biết gì, hỏi.
An Hạnh Nhi thật sự bội phục Diệp Phỉ Văn.
Đến lúc này rồi mà vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy.
“Nói Pamela là con bảo cô ta giết chết!”
Giọng nói của Diệp Thiện Nhân vẫn rất to, chính là tức đến không cách nào khống chế.
“Cầm Cầm, cô nói cái gì?!”
Cô ta không dám tin hỏi, giọng nói mang theo nghiêm khắc, nhưng bởi vì âm lượng không lớn nên vẫn có vẻ rất dịu dàng.
“Cô chủ, xin lỗi, xin lỗi.
”
Nước mắt Cầm Cầm rơi như mưa: “Tôi thật sự không muốn vạch trần cô, tôi thật sự không muốn, nhưng