Bộ dạng hung dữ, vặn vẹo, khó coi của Diệp Phỉ Văn cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của tất cả người nhà họ Diệp.
Không ai ngờ được rằng, một cô gái nhìn bề ngoài dịu dàng, ngoan ngoãn, hiền lành như vậy lại thật sự có bộ dạng đáng sợ, ghê tởm như thế.
Thậm chí dáng vẻ yếu đuối hiện giờ của cô ta trong mắt mọi người cũng không hề nhận được bất cứ sự đồng cảm nào.
Nhớ lại những năm vừa qua vẫn luôn bị cô ta lừa gạt, trong lòng họ lập tức đè nén một ngọn lửa tức giận.
Giờ phút này, Diệp Thiện Nhân thật sự tức giận.
Cả người ông ta đều cảm thấy khó chịu.
Con gái mình xấu xa thì thôi đi, đằng này bây giờ, bây giờ lại còn có suy nghĩ bẩn thỉu như thế, lại còn có suy nghĩ kinh khủng như vậy…
Cả đời Diệp Thiện Nhân ông mặc dù cũng bày mưu tính kế trên thương trường, nhưng đều không đi ngược lại với nguyên tắc làm người, mang lại lợi nhuận cho gia tộc.
Ông cũng chưa từng làm ra bất cứ chuyện không có tính người nào cả, nhưng bây giờ ông lại sinh ra một đứa con gái bất trị như thế này.
“Mang roi ra đây!” Diệp Thiện Nhân hướng về phía người làm, hung hăng quát lớn.
Roi ư!
Roi tức là… gia pháp.
Một khi phạm phải sai lầm lớn thì sẽ dùng đến gia pháp.
Từ nhỏ đến lớn.
Chỉ duy nhất Diệp Thương Ngôn bị áp dụng gia pháp một lần.
Lần đó, cả người Diệp Thương Ngôn đều bị đánh đến nỗi trầy da tróc thịt, nằm liệt ở nhà cả tuần không thể xuống đất.
Bây giờ.
Lại muốn dùng gia pháp lên người Diệp Phỉ Văn.
Lúc này, khi Diệp Phỉ Văn nghe thấy Diệp Thiện Nhân nói vậy, cô cũng bị dọa sợ chết khiếp.
Cô thậm chí còn có thể nhớ lại cảnh tượng Diệp Thương Ngôn bị roi đánh năm đó, máu tươi chảy đầy mặt sàn.
Cô còn nhớ ngày tháng cô viết xuống khi đó, chính là hận không thể một dao chém chết Diệp Thiện Nhân.
Thế nhưng bây giờ.
Sự trừng phạt tàn khốc như thế lại sắp dùng trên cơ thể cô?!
Không!
Từ nhỏ tới lớn, mặc dù từng trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật nhưng mỗi lần đều dùng thuốc tê, một khi thuốc tê hết tác dụng thì sẽ hơi đau, cô đều không chịu được, đều bắt bác sỹ phải tiêm lại thuốc tê cho mình.
Bây giờ cô làm sao có thể chịu đựng được trận đòn roi của ba mình cơ chứ!
Diệp Phỉ Văn sợ đến nỗi vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, bò dậy nắm lấy áo Vân Vũ Phương: “Mẹ ơi, con không muốn, con không muốn bị ba dùng roi đánh, con không muốn đâu.”
Lúc này, Vân Vũ Phương cũng vậy, vừa khó chịu vừa tức giận.
Nhìn bộ dạng đau khổ của con gái mình, thấy cô con gái một tay mình nuôi lớn thành ra như vậy, bà đương nhiên vô cùng đau lòng.
Nhưng cứ nghĩ đến trong lòng con gái có suy nghĩ bẩn thỉu và độc ác như vậy thì bà lại hận không thể đánh chết cô ta.
“Mẹ ơi, con sai rồi, con biết mình sai rồi, sau này con không dám làm hại người khác nữa, sau này con cũng không thích anh ba nữa.
Mẹ ơi, con không muốn bị ba đánh, cơ thể con không chịu nổi trận đòn roi của ba đâu, con sẽ bị ba đánh chết mất, mẹ ơi mẹ cứu con với…” Diệp Phỉ Văn gào khóc, nước mắt ồ ạt chảy ra.
Bộ dạng lúc này của cô ta thật sự rất đáng thương.
Thế nhưng Vân Vũ Phương lại không hề thỏa hiệp.
Bà ta cứ như vậy lạnh lùng nhìn con gái mình, không nói một lời nào.
“Mẹ ơi, mẹ không muốn con chết đâu đúng không, mẹ ơi, mẹ không muốn con chết… Nhiều năm như vậy, mẹ khó khăn lắm mới nuôi con lớn khôn, mỗi lần con bị bệnh nằm viện rồi phải vào phòng phẫu thuật, mẹ đều rất đau khổ, mẹ sẽ không trơ mắt đứng nhìn con bị ba đánh chết đâu, mẹ ơi…”
“Đủ rồi!” Vân Vũ Phương đẩy Diệp Phỉ Văn ra.
Diệp Phỉ Văn dùng bộ mặt không tin nổi nhìn Vân Vũ Phương, cô ta không tin người mẹ vẫn luôn yêu thương mình cũng sẽ đối xử với mình như vậy.
“Mỗi lần con bị bệnh, mẹ đều cảm thấy đó là lỗi của mẹ, mỗi lần nhìn thấy con vào phòng phẫu thuật, mẹ đều tự trách vì không cho con được một cơ thể khỏe mạnh, hận không thể giao tính mạng của mình cho con.
Nhưng bây giờ, mẹ thà để con bị đánh chết, cũng không muốn dùng sự thương hại và cưng chiều của mình khiến con trở thành bộ dạng đáng sợ và kinh khủng như bây giờ nữa.”
Diệp Phỉ Văn không tin.
Không tin.
Người mẹ yêu thương cô nhất cũng sẽ nói ra những lời như vậy.
Cũng sẽ lộ ra biểu cảm chán ghét cô như thế.
Cả người cô bỗng trở nên vô cùng suy sụp.
Diệp Phỉ Văn lắc đầu, giờ khắc này cô ta giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy, cô ta điên cuồng gào thét: “Tôi trở thành như vậy, trở thành bộ dạng như thế này, không phải đều do các người