Trong phòng khách nhà họ An.
Bởi vì Văn Hải Đường bị An Hạnh Nhi châm chọc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Kia chẳng phải là đánh thẳng vào mặt tư tưởng sao, nửa ngày không nói ra miệng được một chữ.
Không chỉ riêng bà ta.
Sắc mặt đám người nhà An Quốc Đại cũng khó coi đến cực điểm.
Cũng may, An Tầm không tới.
Tới đây rồi, đoán chừng sẽ bị tức chết.
Nhưng thật ra bây giờ chắc cũng không dám ra khỏi cửa.
Ở trước mặt nhiều người lại làm ra một chuyện đáng xấu hổ như vậy có lẽ đã bị An Quốc Đại nhốt lại rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Không khí hơi cứng ngắc.
Trái lại, An Quốc Cường lập tức nói chuyện: “Đều là chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa.
Về chuyện của Hạnh Nhi và Thương Ngôn trở về muộn một ngày cũng là bởi vì trong nhà Thương Ngôn có chuyện phát sinh cho nên tôi để cho hai đứa không cần vội quay về.
Mặc dù người không quay về nhưng bên kia cũng đã sai người mang tới rất nhiều quà lặng lễ vật khiến cho tôi cũng hơi xấu hổ.
Lúc trước không cho của hồi môn, sính lễ ngược lại nhận một đống…..Nhìn nhìn nhìn, nhìn xem bây giờ lại mang nhiều thứ về như vậy, nhà họ Diệp thật sự quá tử tế.”
Lúc này nhìn người giúp việc cầm những thứ mang từ nhà họ Diệp trở về, xách vào bên trong.
Qúa nhiều đồ vật khiến cho Văn Hải Đường và An Quốc Đại đều thật cả kinh.
Nhưng hai người đều vô cùng ăn ý làm như không nhìn thấy.
Văn Hải Đường còn cố ý nói sang chuyện khác: “Hôm nay tôi tới đây không phải để cãi nhau với mấy người.
Có chuyện quan trọng cần thương lượng với mấy người.”
“Mời mẹ nói.” An Quốc Cường vẫn tôn kính An Hải Đường.
Dù sao đó cũng là mẹ của ông.
Văn Hải Đường chính là ỷ vào sự hiếu thuận của An Quốc Cường cho nên mới kiêu ngạo ngang ngược.
Ngược lại nếu là trước đây, An Hạnh Nhi cũng sẽ giống như cha của cô, đều thuận theo bà nội ngang ngược này.
Nhưng mà sau này.
Cô không tốt bụng như vậy nữa.
Cô cứ như vậy bất động thanh sắc nhìn xem bà nội của cô lại muốn làm cái gì.
Văn Hải Đường cũng không thừa nước đục thả câu, lộ ra chút bá đạo độc tài nói: “Tôi dẫn An Mục tới đây, không có mục đích khác, mà chỉ muốn nói với mấy người một câu, ngày mai An Mục sẽ đến tập đoàn An thị làm việc, An Mục sẽ tiếp nhận vị trí của chị gái.
Thời gian này tâm trạng của An Tầm không được tốt vì vậy tạm thời để An Tầm ở nhà.”
Còn nói thương lượng.
Chỗ nào có một từ cần phải thương lượng.
Trong lòng An Hạnh Nhi có hơi chế nhạo.
Đây là Văn Hải Đường đã tính toán xong cả rồi.
An Tầm trở nên như vậy, cũng xem như cả đời sau đều hủy rồi, ngay lập tức muốn nâng đỡ An Mục lên.
Đối với sự sắp xếp của Văn Hải Đường, An Quốc Cường có ý kiến.
Dù sao đi nữa, An Tầm cũng ở công ty làm việc được hơn một năm có thừa, bây giờ chẳng dễ dàng gì mới nắm rõ quen với công việc, bỗng nhiên bây giờ lại thay đổi một người khác, hơn nữa người thay thế còn là An Mục, một người chưa bao giờ tiếp xúc qua vị trí này, như thế nào đều cảm thấy không ổn.
Lúc này ông đang muốn mở miệng.
Thì An Hạnh Nhi nói: “Được.”
An Quốc Cường ngẩn ra, ông quay đầu nhìn An Hạnh Nhi.
Không phải luôn không đồng ý cho An Mục tiến vào An thị sao?
Sao lúc này lại đột nhiên mở miệng đáp ứng rồi.
Không chỉ có một mình An Quốc Cường kinh ngạc.
Văn Hải Đường và An Quốc Đại cũng bởi vì câu nói dứt khoát của An Hạnh Nhi mà ngạc nhiên.
Vốn dĩ hai người bọn họ đã chuẩn bị rất tốt, bởi vì bọn họ biết có khả năng sẽ bị An Quốc Cường làm khó dễ, An Hạnh Nhi ngăn cản, nhưng không ngờ An Hạnh Nhi lại sảng khoái như vậy, ngược lại khiến trong lòng bọn họ trở nên lo lắng không yên.
Phải biết rằng, thời gian này biểu hiện của An Hạnh Nhi khiến cho bọn họ thật sự không thể tìm ra đối sách nào chu toàn.
Nhưng giờ phút này chẳng khác gì là một chuyện thường tình, thực sự khiến cho bọn họ nghi ngờ không biết An Hạnh Nhi đang có âm mưu gì hay không.
An Hạnh Nhi đương nhiên biết những người này đang nghĩ cái gì trong đầu.
Mà sở dĩ cô một câu đáp ứng là bởi vì Văn Hải Đường tự thân tới nơi này nói về chuyện An Mục đi làm, khẳng định đã làm tốt công tác chuẩn bị xong hết rồi, hiếm khi thấy bà ta đi lãng phí lời nói còn có thể nói cả đầu đề câu chuyện.
Chẳng bằng thoải mái để An Mục tiến vào công ty khiến Văn Hải Đường và An Quốc Đại không còn gì để nói.
“Thời gian này chị họ đúng là không thích hợp xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng An Mục có lòng nguyện ý vì chị họ gánh vác một phần công việc.
Chúng ta đương nhiên cũng sẽ không phụ tấm lòng của An Mục.” An Hạnh Nhi quang minh chính đại,