Phòng họp của bộ phận marketing.
Tất cả nhân viên chủ quản đều vô cùng yên tĩnh ngồi trong phòng làm việc.
Sau đó nhìn hai vị lãnh đạo vừa mới nhận chức.
Một người là An Hạnh Nhi, một người là An Mục.
Vốn dĩ thông báo nhận được chỉ có An Mục đi làm, tổng giám còn lại không quan trọng.
Bây giờ mới biết, hóa ra người đến là một nhân vật lớn.
Mà nghe nói, lúc chào đón còn gây ra một chuyện rất nực cười, tất cả mọi người đều cung kính, lễ phép với An Mục, ngược lại An Hạnh Nhi lại bị coi thường, bây giờ cục diện vô cùng lúng túng, không chỉ là nhân viên bên dưới vô cùng xấu hổ, ngay cả An Mục cũng bị vả mặt.
Nghĩ đến cảnh tượng kia đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Chào mọi người, tôi tên là An Hạnh Nhi, là tổng giám mới của bộ phận marketing.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, đường đột triệu tập mọi người mở cuộc họp chủ yếu là muốn làm quen với mọi người, sau này hợp tác sẽ càng tốt.” An Hạnh Nhi nói, giọng điệu rất đúng mực.
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi nhìn về phía An Hạnh Nhi.
Vừa lên tiếng, thường sẽ có ấn tượng đầu tiên với người khác.
Trong cảm nhận của tất cả mọi người, An Hạnh Nhi có xuất thân cao quý như vậy, thường sẽ ngang ngược, kiêu ngạo, cũng sẽ không có bao nhiêu kiến thức, chính là đến rèn luyện cuộc sống, tùy tiện chơi bời.
Giống như An Tầm lúc đó, An Tầm thực ra không có bất kỳ năng lực gì, thỉnh thoảng còn kéo lùi bộ phận marketing, trong tập đoàn đều biết tổng giám của bộ phận marketing không dễ làm, đại khái cũng là tại sao An Hạnh Nhi vừa nhận vị trí này, tổng giám trước vỗ mông lập tức rời đi.
Nhưng An Hạnh Nhi lúc này, thái độ đối với mọi người và sự kín đáo khi nói chuyện, không hiểu tại sao lại để lại cho mọi người một ấn tượng tốt.
Hiện trường.
Vang lên tiếng vỗ tay chào đón.
An Hạnh Nhi lễ độ nói cảm ơn, sau đó lại tiếp tục nói: “Không giấu mọi người tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn An thị, năm nay 22 tuổi, lần đầu tiên đi làm, còn có sự xa lạ với chỗ làm việc, vì vậy nếu như trong phạm vi công việc tôi có nhận định nào không đúng, hi vọng mọi người có thể hăng hái đưa ra ý kiến khác nhau.
Ở đây, tôi có thể nói với mọi người một cách chắc chắn, tôi làm việc tuyệt đối chỉ nhìn công việc không nhìn con người.”
Tất cả mọi người vẫn nhìn An Hạnh Nhi như vậy, không ngờ cô bé non nớt vừa mới ra đời này lại ẩn giấu một khí chất khiến không khác không thể không bị cảm hóa.
Loại khí chất này có thể khiến tất cả những người có tuổi tác và tư chất hơn cô đều có cảm giác bị áp chế.
Cảm giác áp chế này lại không cảm thấy cô đang dùng thân phận của mình để trấn áp, ngược lại khiến người khác cảm thấy, cô chỉ là có thái độ nghiêm túc trong công việc.
“Về việc tôi muốn hiểu thêm về mọi người, tôi sẽ không lãng phí thời gian của mọi người trong cuộc họp, tôi sẽ làm quen với mọi người trong những công việc tiếp theo.
Không cần nói nhiều, bây giờ tôi sẽ có một sự sắp xếp đơn giản.” An Hạnh Nhi nhanh nhẹn, dứt khoát, không có một chút dài dòng.
Theo tình hình trước đây, cuộc họp gặp mặt với người mới nhận chức, phải hàn huyên ít nhất phải nửa tiếng, chứ đừng nói đến còn có từng người giới thiệu về mình, bình thường ít nhất phải nửa ngày.
Mà ở nơi làm việc, ngoại trừ lãnh đạo, không có ai muốn trì hoãn thời gian làm việc để đi họp, như vậy chỉ có thể lấy thời gian lúc tan làm để bù đắp công việc lúc đi làm chưa làm xong.
“Thứ nhất, tất cả những chủ quản đang ngồi đây, bây giờ lập một nhóm chat, để thuận tiện sắp xếp các công việc liên quan, đặc biệt nhấn mạnh, trong nhóm công việc không được gửi những chuyện không liên quan đến công việc, giảm việc sử dụng icon; thứ hai: bây giờ tôi cần một bản liệt kê những công việc trọng điểm mọi người đang làm, tôi cần tìm hiểu công việc chủ yếu của bộ phận marketing hiện nay, tiến độ thực hiện những công việc này và người phụ trách công việc là ai, hôm nay trước khi tan làm phải tổng hợp giao lại cho tôi; thứ ba: tôi cần sơ yếu lí lịch của từng nhân viên trong bộ phận marketing, để tôi có thể hiểu hơn về mọi người.” Nói xong, dừng một chút, sau đó nói: “Công việc này tôi giao cho An Mục.”
An Mục sững sờ.
Cô ta không ngờ An Hạnh Nhi lại đột nhiên gọi tên cô ta.
An Hạnh Nhi giải thích: “Cô cũng giống như tôi, vừa đến công ty, phải làm quen với tất cả nhân viên.”
“Vâng.” An Mục có chút không tình nguyện trả lời.
Rõ ràng công việc này nên do thư ký làm.
An Hạnh Nhi đường đường chính chính giao cho cô ta như vậy, hoàn