Hai ngày nữa là cuối tuần rồi. Buổi chiều Hà Nguyệt Tâm ở trong phòng làm hết một bộ đề Vật Lý rồi mới ra khỏi phòng.
Nhà tạo mẫu sớm đã đợi ngoài cửa, thấy cô mở của ra liền lôi cô vào trong phòng trang điểm, gấp gáp trang điểm cho cô ngay.
Cô cũng có chút hết cách, hôm qua anh hai đột nhiên nói muốn dắt cô đến buổi lễ thời trang, nói là dắt cô đi xem thử, cô vốn muốn từ chối rồi, nhưng anh hai lấy làm ra bộ dạng một khóc hai nháo ba thắt cổ, cô cũng không nhẫn tâm nói không nữa.
Buổi lễ thời trang này sẽ có một số minh tinh và doanh nhân có tiếng tham gia, đều là những nhân vật có danh trong thành phố này.
Trong đầu cô vẫn còn đang ngẫm lại mấy đề Vật Lý mới làm hồi nãy, để mặc cho nhà tạo mẫu trang điểm, thử đồ cho cô.
Trải qua 2 tiếng đồng hồ trang điểm, cô vẫn kiên quyết từ chối đề nghị muốn đeo một đống trang sức châu báu lên người của nhà tạo mẫu, cô không thích treo quá nhiều thứ trên người mình như vậy, ngay cả trang điểm trên mặt cũng chỉ là trang điểm nhẹ mà thôi.
Hà Tinh Hoài và Hà Diễn Lạc sớm đã chuẩn bị xong hết rồi, hai người đang đứng trước cửa đợi Hà Nguyệt Tâm.
Hà Nguyệt Tâm vừa nhìn thấy hai người liền nhịn không được hơi kinh ngạc một chút.
Hà Tinh Hoài ở trước mặt cô lúc nào cũng thoải mái tùy ý, trừ lúc có hoạt động thì anh hầu như không điểm thúy mình tí nào cả, Hà Tinh Hoài của hôm nay vẫn là một đầu tóc bạc đặc trưng, một thân đồ vest màu trắng, dáng người cao ráo và mảnh khảnh. Nhìn nghiêm túc hơn thường ngày rất nhiều.
Hà Diễn Lạc càng thay đổi vẻ ngoài lười biếng và thiếu chú ý thường ngày của mình, cũng mặc một bộ vest. Việc này khiến anh ba giống như một công tử hào môn hơn.
Hai người cùng quay đầu lại nhìn cô, cảnh tượng có chút đẹp mĩ miều.
Hà Nguyệt Tâm í lên một tiếng: "Chỉ có ba anh em chúng ta thôi sao?" Anh cả và anh tư không đi sao?
Cô còn tưởng rằng anh hai gọi tất cả mọi người đi chung hết luôn chứ.
Hà Tinh Hoài cười híp mắt nói: "Bọn họ còn đang bận, hơn nữa số lượng thư mời cũng không nhiều." Anh hứ nhẹ trong lòng một tiếng, Hà Thúy Chi và Hà Lộ Từ đều đã là thủ hạ bại tướng của Mục Xuyên rồi, tuy rằng Hà Lộ Từ có khóc lóc gào thét nói muốn đi, nhưng anh vẫn đã lạnh lùng từ chối rồi.
Thủ hạ bại tướng có đi cũng chỉ thêm loạn mà thôi.
Cách nghĩ của Hà Diễn Lạc và Hà Tinh Hoài đều giống nhau, tạo hình hôm nay làm anh toàn thân khó chịu, quá đứng đắn rồi.
Anh nhịn không được nới lỏng carvat của mình ra, nhíu mày nói: "Đi thôi."
Lúc bọn họ tới thì các minh tinh màn ảnh đã tới được không ít rồi, trong sảnh có rất nhiều gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn ảnh, còn có không ít doanh nhân có tiếng nữa.
Hà Tinh Hoài và Hà Diễn Lạc nhìn nhau một cái, rồi quét mắt nhìn hiện trường một vòng, đều không có nhìn thấy bóng dáng của Mục Xuyên.
"Sao còn chưa tới vậy?"
"Có thể là sẽ đến trễ chút. Chúng ta đợi thêm chút đi."
Hai người nhỏ giọng giao lưu với nhau, Hà Nguyệt Tâm nhìn bộ dạng cắn lỗ tai của bọn họ, cười kéo kéo tay áo của hai người: "Anh hai anh ba, em đi ăn chút gì đây."
Hà Diễn Lạc đưa tay ra muốn xoa đầu cô, nhưng nghĩ lại kiểu tóc này của cô đã làm mất hai tiếng rồi thì lặng lẽ dẹp cái tay mình xuống, dịu dàng nói: "Đi đi, nhưng đừng chạy xa quá."
Hà Nguyệt Tâm đi đến chỗ bày biện đồ ngọt, cầm lấy một miếng bánh kem black forest lên, sau khi nếm thử một miếng thì vô thức nhíu mày nhẹ một cái.
Dở hơn nhiều so với đồ ngọt mà đầu bếp trong nhà làm.
Nhưng lại không thể lãng phí được, cô nhíu mày ăn hết miếng bánh kem đó.
Ở chỗ cách đó không xa, Tề Nhã Thu vẫn luôn lảng vảng trước cổng.
Trang điểm của cô rất tinh tế, trên cổ, tai, cổ tay đều đeo trang sức rất bắt mắt, trên người mặc một bộ lễ phục màu trắng trễ vai, trên mắt còn vẽ kiểu bầu mắt đáng thương nữa.
Tạo hình này đã tiêu tốn mất cô 4 tiếng đồng hồ.
Cô quét mắt nhìn bên trong hội trường, không thấy bóng dáng của Mục Xuyên, lúc cô nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm thì ánh mắt cô dừng lại trên người Hà Nguyệt Tâm một lúc.
Sao cô ta cũng tới vậy?
Cô nhìn phần bánh kem trên dĩa của Hà Nguyệt Tâm, nhìn biểu cảm trên mặt của Hà Nguyệt Tâm, cái bánh kem đó rốt cuộc là khó ăn đến cỡ nào vậy?
Nhưng hồi nãy cô cũng có ăn thử một miếng mà, rõ ràng là rất là ngon.
Xoay đầu cô đem nghi hoặc quăng ra sau đầu, hôm nay cô đến đây là có mục đích cả. Lần trước đến biệt thự của Mục Xuyên, bị Mục Xuyên từ chối không cho vào cửa thì cũng thôi đi, còn bị cảnh cáo nữa.
Mục Xuyên dùng Tập đoàn Tề thị để uy hiếp cô. Cô thật sự không thể hiểu nổi, Mục Xuyên từng cứu cô từ trong tay của Mục Hoài. Nếu như Mục Xuyên không có ý gì với cô thì tại sao lại cứu cô chứ?
Sau này không gặp cô có thể là có nguyên nhân nào khác. Cô không tin Mục Xuyên lại tuyệt tình như vậy.
Chuyện giống nhau xảy ra lần thứ hai nữa thì Mục Xuyên khẳng định sẽ cứu cô.
Cô thông qua rất nhiều đường dây mới biết được hôm nay Mục Xuyên cũng sẽ đến, hơn nữa còn không đi từ cổng chính, mà là đi từ cổng VIP của khách sạn.
Nhưng người bình thường không ai biết cả.
Cô suy nghĩ một hồi rồi đặt ly rượu xuống, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho một người đàn ông trung niên bụng bia cách đó không xa, người đó lập tức hiểu ý đi qua đây ngay.
Hai người đứng ở trong góc khuất của hành lang, phía cuối hành lang, Mục Xuyên và Bồi Nghị đang đi về phía bên này, sau lưng còn có mấy vệ sĩ đi theo nữa.
Người đàn ông trung niên nhận được tín hiệu của Tề Nhã Thu, mặt người đàn ông trung niên bởi vì vừa bị chuốc rượu nên có chút đỏ, càng khiến cho thần sắc trên mặt người đàn ông đó càng thêm dâm tà hơn.
"Nhà họ Tề của cô sắp không được rồi. Chuyện này cả cái giới hào môn đều biết hết cả, tôi và ba cô đã nói qua rồi, nếu như cô đồng ý đính hôn với tôi, tôi có thể giúp nhà họ Tề bù lổ hổng lớn đó, sao nào?"
Tề Nhã Thu lui về sau một bước, ôm lấy cánh tay của mình, xương quai xanh hơi lộ ra ngoài, nhìn càng thêm bơ vơ không ai nương tựa hơn: "Ba tôi đồng ý không có nghĩa là tôi đồng ý, tôi sẽ không đính hôn với ông đâu!"
Người này có giao tình với cô, hai người từng làm không ít chuyện không thể gặp người, nhưng bề ngoài thì không có ai biết cả, kêu người này phối hợp cô, cô đã phải bỏ ra một đống tiền lớn!
Nếu như Mục Xuyên đã từng cứu cô một lần rồi thì nhất định sẽ cứu cô lần thứ hai, cô không tin Mục Xuyên sẽ nhẫn tâm nhìn cô rơi vào ma trảo!
Giọng cô càng thê thảm hơn nữa, giọng nói vang vọng khắp cả hành lang: "Hơn nữa, bà hai ông cũng đã bao dưỡng hết mấy người rồi, còn có phụ nữ lớn bụng đến công ty tìm ông nữa, ông như vậy, tôi có chết cũng sẽ không đính hôn với ông!"
Người đàn ông trung niên cười hihi một tiếng: "Bọn họ chỉ là đồ chơi mà thôi, còn muốn danh phận ư? Cũng chỉ có người có thân phận như cô đây mới có thể phù hợp với tôi thôi, cô có từ chối thì cũng chẳng có ích gì cả, ba cô đã đồng ý rồi, cô còn muốn để ai đến cứu cô sao?"
Nước mắt chảy đầy mặt Tề Nhã Thu, cô có chút đau lòng cái mặt trang điểm hết 4 tiếng đồng hồ của mình, nhưng lúc này cô đã không lo được nhiều như vậy rồi.
Mục Xuyên đã đến càng ngày càng gần rồi.
Cô nhìn anh với ánh mắt cầu cứu, biểu cảm trên mặt Mục Xuyên vẫn là mặt không biểu cảm, lông mày cũng có không nhúc nhích một cái, tựa như không nhìn thấy cô vậy, cứ thế mà đi ngang qua bên người cô.
Tề Nhã Thu: "... ..."
Bồi Nghị thì có nhìn Tề Nhã Thu một cái, tại sao cô ta lại ở đây nhỉ?
Tề Nhã Thu lần này thật sự ủy khuất rồi, cô nghẹn ngào nói: "Mục Xuyên, cứu em... ..."
Trong ngữ khí mang đầy sự yếu đuối bơ vơ và đầy tình tứ, không hề có một chút hống hách của Tề Nhã Thu thường ngày chút nào cả, nhìn như đã thật sự đi vào bước đường cùng rồi.
Nghe đến nổi trái tim nhỏ bé của Bồi Nghị đều nhịn không được tun lên, trong lòng không khỏi dâng lên một chút thương hại.
Tề Nhã Thu tuy rằng xấu, nhưng cũng quá đáng thương rồi, bị một người cực phẩm như vậy ép hôn, thật là bi kịch thời hiện đại mà.
Bước chân của Mục Xuyên không có ngừng lại, ngay cả con ngươi cũng không động đậy một cái, bóng lưng bị ánh mắt của Tề Nhã Thu nhìn chằm chằm cũng không hề hay biết, đi thẳng về phía thang máy.
Đợi cửa thang máy khép lại, Tề Nhã Thu triệt để ngu luôn rồi.
Đều đã như vậy rồi, Mục Xuyên tại sao còn không cứu cô nữa?
Anh hùng cứu mỹ nhân đâu rồi? Tại sao Mục Xuyên cứ như không hề nhìn thấy cô vậy chứ.
Người đàn ông trung niên thấy vậy cũng cả đầu mịt mù, đây là tình huống gì vậy? Người bình thường cho dù nhìn thấy thì cũng sẽ quay đầu tò mò nhìn một cái đi, Nhưng Mục Xuyên thật sự là không hề nhìn bọn họ lấy một cái, vậy còn có diễn tiếp nữa hay không đây?
Ông mở miệng nói: "Vậy chúng ta còn... ..."
Vừa mới mở miệng liền bị một giọng nữ đánh gãy, ông ngước mắt lên nhìn, là một người con gái trẻ tuổi với một thân lễ phục màu hồng nhạt, cô gái ấy đang nhíu chặt lông mày nhìn ông với ánh mắt tràn đầy chê bai và giận dữ.
Cô tay chống hông, bởi vì tức giận mà cả gương mặt đều đỏ bừng lên: "Tại sao ông lại có thể hôi của khi nhà cháy như vậy? Gia đình người ta không được tốt thì ông cũng không thể ép ba người ta gả con gái cho ông chứ, như vậy thì cho dù là kết hôn rồi thì cả hai cũng có tin tưởng gì nhau đâu chứ? Kết hôn là một chuyện tốt đẹp đến cỡ nào, ông thế nhưng