Bồi Nghị có chút nổi giận rồi, lễ tân sợ sệt không ngừng xin lỗi cậu, nhưng đều không nghĩ ra được cách giải quyết nào cả.
Bồi Nghị phất tay áo bỏ đi, cậu đi ra khỏi cửa khách sạn, hình như là muốn đi kiếm nhà thuốc, nhưng ở ngoại ô hoang vu như vậy, cửa hàng bên đường cũng đều đã đóng cửa hết rồi, còn chỗ nào bán thuốc nữa chứ?
Sau khi lấy khăn tắm mới từ chỗ lễ tân và lấy cơm cho Phương Viên từ nhà hàng rồi trở về phòng, nhưng Hà Nguyệt Tâm vẫn có chút lơ đễnh.
Hình ảnh Mục Xuyên ngồi trên ban công lớn buổi chiều hiện lên trong đầu cô. Anh biết kêu cô đừng hóng gió, nhưng tại sao lại không biết tự quan tâm mình như vậy chứ?
Buổi sáng hóng gió lạnh cho đã vô, giờ không phải là bị bệnh rồi đó sao?
Cô nhíu chặt mày lại, lúc hoàn hồn lại thì tay đã mò vào trong túi tìm thuốc rồi, đây là đống thuốc anh cả kêu Lý Nham bỏ vào túi cho cô trước lúc đi, nói là phòng còn hơn chống.
Trên hộp thuốc có ghi là chuyên trị phát sốt, cảm lạnh, tiêu viêm.
Hay là cô mang qua cho anh nhỉ?
Nhưng cô lại không muốn anh biết được người mang thuốc qua cho anh là cô.
Cô suy nghĩ trước sau trái phải một hồi, cuối cùng quyết định xuống quầy lễ tân, nói là hồi nãy nghe nói có khách bị bệnh rồi, đúng lúc trong tay cô có thuốc, nên nhờ lễ tân đưa qua cho họ đi.
Lễ tân đang lo sợ sẽ đắc tội vị khách như Mục Xuyên đây đang lo lắng sốt ruột như kiến trên chảo nóng vậy, lúc này thấy Hà Nguyệt Tâm đưa thuốc tới thì cứ như thấy được đấng cứu sinh vậy, rối rít cảm ơn không ngừng.
"Em chỉ là đúng lúc nghe thấy có người đang bị bệnh thôi. Đúng rồi, chị đừng nói là em đưa nha, em không muốn gặp rắc rối."
Lễ tân vội gật đầu ngay, cô còn mong là Hà Nguyệt Tâm sẽ nói vậy nữa, như vậy thì cô có thể đem công lao này tính lên đầu khách sạn của bọn họ rồi, cũng có thể giảm bớt cảm quan xấu trước mặt Mục Xuyên.
Hà Nguyệt Tâm đặt thuốc xuống rồi đi ngay, sau khi bước vào trong thang máy liền đứng ngây người nhìn không khí. Tại sao từ sau khi Mục Xuyên quen biết cô thì lại thường hay mắc bệnh hoặc bị thương nhỉ?
Sự lo lắng trong lòng cô tiêu giảm đi một chút. Nhưng cô lo lắng cho anh như vậy có phải hơi kỳ lạ hay không?
Hà Nguyệt Tâm tự thôi miên mình. Tuy rằng bọn họ đã vạch rõ ranh giới rồi, nhưng tốt xấu gì cũng từng là bạn bè, quan tâm một chút cũng là điều nên làm rồi.
Ngày thứ hai sáng sớm tinh mơ đã phải tập trung lại để đi tham quan thị trấn cổ cách đây không xa.
Tối qua Hà Nguyệt Tâm ngủ không được ngon, nên sáng sớm không có chút tinh thần nào cả, mắt thấy sắp đến thời gian tập hợp rồi, Phương Viên liền xuống dưới lấy bữa sáng cho Hà Nguyệt Tâm trước, để Hà Nguyệt Tâm có thể thong thả vệ sinh cá nhân.
Đợi Hà Nguyệt Tâm làm xong ra khỏi phòng thì cả hành lang yên ắng đến lạ thường, không còn ai trên tầng này cả.
Vừa ấn nút thang máy, thì đúng lúc cô lễ tân hôm qua bước ra khỏi từ trong thang máy, mặt mày sốt ruột.
Hà Nguyệt Tâm dừng bước chân lại, trực giác nói cho cô biết chuyện này có liên quan đến Mục Xuyên, não còn chưa phản ứng kịp thì miệng đang phát ra tiếng nói rồi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lễ tân ngẩng đầu lên thấy người hỏi là Hà Nguyệt Tâm thì nở nụ cười miễn cưỡng với cô, tay lễ tân đang cầm thẻ phòng, có chút lo lắng bất an nói: "Cảm ơn thuốc của quý khách hôm qua. Vị tiên sinh bị bệnh hôm qua không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, anh ấy có đặt dịch vụ gọi thức dậy vào buổi sáng, nhưng điện thoại trong phòng anh ấy có gọi thế nào cũng không có người nhận. Tôi lo lắng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì nên không thể bắt máy được hay không, nên giờ đang chuẩn bị lên xem tình hình ra sao."
Tim Hà Nguyệt Tâm đập trật một nhịp. Vị tiên sinh bị bệnh hôm qua? Mục Xuyên?
"Bồi Nghị đâu? Ý em nói là cái người đến hỏi ở quầy lễ tân hôm qua đấy."
"Hôm qua tới giờ vẫn không thấy bóng dáng anh ấy đâu cả."
Bồi Nghị cũng quá đáng trách rồi, ổng chủ của mình bị bệnh rồi cũng mặc kệ cho được hay sao?
Bình thường Bồi Nghị nhìn đáng tin như vậy, tại sao những lúc quan trọng như vậy lại thất trách cho được chứ_
Ấn tượng của Hà Nguyệt Tâm về Bồi Nghị bị trừ mất mấy chục điểm trong nháy mắt.
Lễ tân thấy Hà Nguyệt Tâm tức giận như vậy thì thận trọng hỏi: "Quý khách có quen biết với Mục tiên sinh đó à?"
"... ..."
"Dựa theo nguyên tắc thì bình thường nhân viên chúng tôi không thể nào xông vào trong phòng khách hàng được, cái này liên quan đến sự riêng tư của khách hàng, nếu như quý khách là bạn của tiên sinh đó thì dễ làm rồi. Có thể phiền quý khách giúp tôi xem thử được không? Không tốn nhiều thời gian của quý khách đâu, 2 phút là được, chỉ nhìn một cái coi người có sao hay không là được!"
Lễ tân cứ như là nhìn thấy cứu tinh vậy, tính khí của một số người có tiền thường rất cổ quái, nếu như không phải tối qua Mục Xuyên bị bệnh thì lễ tân cũng sẽ nghĩ lệch về phía không tốt, nhưng nếu như Mục Xuyên thật sự bệnh đến nổi không có cách nào bắt điện thoại thì khách sạn bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Nhưng nếu lỡ như không có bệnh thì bản thân sẽ vô cớ bị mắng một trận.
"Hả? Em đi sao?" Hà Nguyệt Tâm câm nín. Cô đang hận không thể cách xa Mục Xuyên một xíu nữa kìa, sao có thể đi được chứ? Nhưng nếu lỡ như Mục Xuyên thật sự sốt đến mê mang thì sao đây?
Nhất thời cô cũng có chút đắn đo.
Lễ tân đau khổ cầu xin nửa ngày trời, cô mới gật đầu một cách đầy khó khăn.
Giây lát sau, cô đứng trước cửa phòng của Mục Xuyên, tự an ủi mình, chỉ là vào phòng nhìn anh một cái thôi, nếu như anh không có chuyện gì thì sẽ lập tức ra ngay, nói không chừng anh chỉ là ngủ quá say thôi, nói không chừng anh và cô sẽ không đụng mặt nhau đâu.
Thẻ phòng nhẹ nhàng đặt lên khóa điện tử, khóa phòng kêu tít lên một tiếng vang vọng khắp cả hành lang, khiến cho tim cô cũng nhịn không được mà đập nhanh một nhịp.
Trong phòng không có bật đèn nên tối mịt mù, Hà Nguyệt Tâm đút đầu vào trong nhìn, rèm cửa đóng kín bưng, không lọt được một tia sáng nào vào trong phòng cả.
Cô suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận bước chân vào phòng, chân chỉ vừa mới bước vào phòng thì đột nhiên có một cánh tay xuất hiện lôi cô vào trong.
Cô còn chưa kịp kêu ra tiếng thì liền cảm nhận được nhiệt độ hơi nóng truyền từ cánh tay bắt lấy tay cô.
Cửa bị đóng sập lại, cô vô thức lùi về sau một bước, sau lưng dán chặt vào cửa, trước mặt thì có một thân thể tràn đầy tính xâm lược vây chặt cô giữa hai cánh tay mình, môi của Mục Xuyên dán chặt bên tai cô, giọng anh khàn đặc vô cùng: "Thuốc là của em đúng không?"
"Không phải nói là không có cảm giác gì với anh sao, vậy em đưa thuốc tới làm gì?"
Cơ thể Hà Nguyệt Tâm cứng đờ, phủ định theo bản năng: "... ...Không phải của em."
"Không phải sao?"
Thân nhiệt của Mục Xuyên cao đến lạ thường, nửa thân trên của anh đè lên người Hà Nguyệt Tâm, khiến cho Hà Nguyệt Tâm không dám nhúc nhích.
Anh sốt nghiêm trọng đến vậy sao?
Mục Xuyên khẽ ngửa đầu ra sau một chút, rồi sáp mặt về phía má cô, hơi thở của anh táp lên mặt cô: "Em đang quan tâm anh ư?"
Khoảng cách gần như vậy khiến Hà Nguyệt Tâm có chút không thích ứng được, trong đầu cô có trăm ngàn ý nghĩ xẹt qua, những lời Mục Xuyên hỏi cô cô căn bản là không hề suy nghĩ gì mà mở miệng trả lời luôn.
"Không có... ..."
Vừa nói xong thì cằm liền bị nâng lên, cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Không thừa nhận?" Mắt Mục Xuyên tràn đầy nguy hiểm, "Hay là em muốn khiến cho anh không thể quên được em?"
Không biết có phải là do đứng sát Mục Xuyên quá hay không mà Hà Nguyệt Tâm cảm thấy có chút nóng, cô dời tầm mắt ra chỗ khác: "Không phải như anh nghĩ đâu. Em không có ý đó. Anh bệnh rồi, dù gì cũng từng làm bạn với nhau, quan tâm một chút cũng là điều nên làm thôi."
Lại nói, cô đâu có muốn cho anh biết người đưa thuốc là cô đâu chứ.
Mục Xuyên cười lạnh một tiếng: "Bạn bè? Anh không muốn làm bạn với em."
Được thôi.
Hà Nguyệt Tâm lầu bầu nói: "Không làm bạn cũng được."
Mục Xuyên nhìn chằm chằm cô nửa ngày trời không nói tiếng nào cả.
Hà Nguyệt Tâm phát hiện sự trầm mặc của anh, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, lúc này mới phát hiện hai má anh đỏ bừng, tầm mắt không có tiêu điểm, anh đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất thất bại: "Chúc mừng em, em làm được rồi."
"... ..."
Làm được cái gì?
Một hồi