Cậu vừa nói xong, không chỉ bác sĩ mà ngay cả Bùi Yến Chu, sắc mặt cũng cứng đờ.
"Cậu nói là.." Bác sĩ trầm mặt trong chốc lát, liếc nhìn thần sắc của Bùi Yến Chu, sau cẩn thận hỏi: "Cậu có thật là đã uống thuốc tránh thai không?"
Lâm Ngộ An cắn răng gật đầu.
Con mắt hẹp dài của Bùi Yến Chu buông xuống, im lặng không lên tiếng.
Bác sĩ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không hỏi ra vấn đề có thể là nam nhân bị đội nón xanh, trầm ngâm trong chốc lát, lật qua lật lại bệnh án, chỉ nói: "Cái này..
Căn cứ vào tình trạng thân thể của cậu, có thê có hai khả năng xảy ra."
Mắt mèo của Lâm Ngộ An có chút ướt át, không nháy mắt nhìn hắn.
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ vì nghi ngờ cậu: "Có thể nguyên nhân là do cậu phân hóa muộn, trong cơ thể có kháng thể đối với thành phần của thuốc cho nên thuốc đối với cậu không có tác dụng, cái này còn cần kiểm tra thêm chút mới xác định được.
Khả năng thứ hai chính là.."
"Khả năng thứ hai là gì?" Lâm Ngộ An sốt ruột hỏi.
Đôi mắt bác sĩ chuyển động, không trả lời mà hỏi ngược lại cậu: "Thuốc lúc trước cậu uống là do cậu tự mua hay sao?"
Lâm Ngộ An sững sờ, môt lát sau liền lắc đầu, nói: "Không phải."
"Là của..
của một người bạn cho tôi."
Lâm Ngộ An luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, đã không đúng lúc nói cho cha mẹ biết chuyện mình phân hóa thành Omega.
Chuyện tình một đêm lại quá mức kích thích, lúc đó cậu hoảng hoảng hốt hốt, không dám về nhà sợ cha mẹ nhìn thấy.
Nhưng khi đó đang là nghỉ hè, cậu không có cách nào, chỉ có thể đến nhà Thanh ca ở gần đó.
Đối với Thanh ca, cậu tự nhiên có thể ỷ lại được.
Ban đầu, Lâm Ngộ An chỉ muốn ở đó nghỉ một hồi, chờ thân thể khá hơn lại về nhà nhưng không nghĩ tới người luôn không quan tâm đến việc xung quanh – Thanh ca lại có thái độ khó giải thích khi biết chuyện này.
Dạy cậu làm sao để xử lý, làm thế nào để bảo vệ tốt bản thân mình.
Thuốc tránh thai là hắn đưa cho cậu.
Thậm chí lúc đi bệnh viện kiểm tra cũng là hắn đưa cậu đi.
Bài giảng sinh lý của ABO học lúc trung học là không giống nhau, cậu phân hóa muộn, sống cuộc sống của Beta mười tám năm, cậu chưa từng nghĩ chuyện mang thai này sẽ xuất hiện trên người mình.
Vẻ mặt bác sĩ lộ ra quả nhiên như thế: "Nếu là như vậy thì có một lý do đơn giản nhất để giải thích."
Lâm Ngộ An tò mò nhìn về phía bác sĩ.
"Thuốc tránh thai đã quá hạn sử dụng rồi." Bác sĩ nói từng chữ, từng chữ một.
Lâm Ngộ An mộng bức, Bùi Yến Chu đứng bên cạnh cũng có chút khó mà tin được.
Quá hạn sử dụng? Chuyện này vừa nghe thì có chút khó tin nhưng Lâm Ngộ An tỉ mỉ nghĩ lại, dường như nó cũng không phải không thể xảy ra.
Cậu và Thanh ca quen nhau đã ba năm, đừng nói là yêu đương, Thanh ca cũng là rất ít khi đi ra khỏi biệt thự.
Hằng ngày, chỉ có dì giúp việc đến nấu cơm, thu dọn nhà cửa rồi rời đi chỉ có hắn ở một mình trong căn biệt thự trống rỗng đó.
Trong ba năm này, Lâm Ngộ An cùng chưa từng thấy hắn lui tới thân mặt với bất kỳ người nào.
Có thể là..
Trước ba năm này? Dù sao..
ba năm quen biết, Lâm Ngọ An không cảm thấy Thanh ca thanh tâm quả dục, không dính khói lửa nhân gian, chắc chắc sẽ không có nhu cầu dùng đến thuốc tránh thai.
Nhìn sắc mặt Lâm Ngộ An, bác sĩ đại khái hiểu rõ, mở miệng nói: "Kết quả kiểm tra của Lâm tiên sinh khoảng một tuần sau sẽ có, hai vị còn có vấn đề gì không? :
Lâm Ngộ An yên lặng lắc đầu.
Bùi Yến Chu nói:" Không vấn đề gì, làm phiền bác sĩ rồi.
"
Bác sĩ mỉm cười, gật đầu, đang đi ra trước cửa vẫn không nhịn được nói:" Đứa trẻ rất là khỏe mạnh.
"
Lâm Ngộ An sững sờ.
" Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, tôi vẫn hi vọng hai vị có thể suy nghĩ kỹ càng.
"
Khỏe mạnh?
Lâm Ngộ An không tự chủ được sờ sờ bụng dưới, nhớ tới những chuyện trước kia.
Cậu chơi trong rổ dưới mặt trời nắng nóng như thế, sau đó lại đi vẽ tường, lại còn măn lần bảy lượt suýt té xỉu..
Vậy mà..
Đứa bé vẫn khoẻ mạnh? Lâm Ngộ An cắn cắn môi dưới, cúi đầu, nhất thời không biết nên nghĩ thế nào.
Bùi Yến Chu lại nghĩ là cậu chống cự, vầng trán hơi trầm xuống, nhìn về phía bác sĩ nói:" Chúng tôi biết rồi! "
Cửa lần thứ hai được đóng lại, Lâm Ngộ An giật giật ngón tay.
Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, mãi đến khi bụng truyền ra thanh âm ục ục, sắc mặt Lâm Ngộ An nhanh chóng đỏ lên.
Bùi Yến Chu ngồi bên cạnh, nghe vậy, lông mày không khỏi giãn ra:" Tôi đã bảo thư ký đi mua cơm cho cậu rồi, còn phải một lúc nữa mới tới nơi.
"
Lâm Ngộ An gật gật đầu, trầm thấp mà ồ một tiếng.
Bùi Yến Chu nhìn cậu, nhớ tới cuộc điện thoại lúc nãy, nhớ tới Phương Đức Minh, nhớ đến bác sĩ bảo lớn tuổi phân hóa, trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu nhưng lại cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để hỏi.
Cho dù là đối mặt với hợp đồng hàng trăm triệu cũng không làm Bùi tổng xoắn xuýt như thế.
Mãi đến khi cửa phòng bị gõ vang, thư ký Lý mang theo một hộp đồ ăn được đóng gói tinh xảo đi vào:" Giám đốc.
"
Thư ký Lý chào hỏi, đưa hộp cơm để ở bàn nhỏ trên giường bệnh, nở nụ cười thỏa đáng:" Đây là cháo, hiện tại