Lúc đến Đình Phương Uyển cũng đã mười hai giờ, vừa lúc dì giúp việc đã nấu cơm xong đang bưng đồ ăn lên bàn.
Dì giúp việc thấy Lâm Ngộ An, vui vẻ ra mặt: "Dì nói Tiểu Lâm thật đúng lúc đi, vừa lúc dì nấu nhiều cơm một chút."
Lâm Ngộ An có chìa khóa biệt thự, lần trước chật vật như vậy chẳng qua là do về nhà nên không mang theo chìa khóa thôi.
Dì giúp việc luôn nấu cơm ở biệt thự, cũng biết mỗi cuối tuần thì Lâm Ngộ An sẽ đến.
Lâm Ngộ An khịt khịt mũi, cũng không keo kiệt mà khen một câu: "Thật là thơm!"
Dì giúp việc cười đến xán lạn, đưa tay xoa trên tạp dề lau sạch nước, bảo: "Nhanh đến ăn cơm đi."
Chủ nhân nhà này tính tình lạnh nhạt, ăn cơm cũng thế chưa bảo giờ biểu lộ có thích hay không, ngược lại Lâm Ngộ An dẻo mồm, rất được dì yêu thích.
Lâm Ngộ An đi rửa tay, lúc trở lại thì Triệu Tầm Thanh đã đứng ở lầu hai, cậu chào hắn một tiếng, Triệu Tầm Thanh gật đầu, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.
Giống như lúc Triệu Tầm Thanh đang suy nghĩ ý tưởng vẽ tranh, Lâm Ngộ An cũng không làm phiền hắn.
Đúng như dự đoán, như là máy móc ăn xong bữa cơm, Triệu Tầm Thanh đã nhíu chặt lông mày trở về vẽ tranh, Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, cũng tăng nhanh tốc độ ăn cơm cuối cùng để bát xuống, cùng dì giúp việc nói một tiếng rồi cũng đi đến phòng vẽ tranh.
Trong phòng, hai người chiếm hai góc khác nhau không ai quấy rầy ai.
Lâm Ngộ An cầm lấy vải vẽ tranh sơn dầu, xếp đặt gọn gàng sau đó tập trung bắt đầu vẽ.
Một khi đắm chìm vào chuyện gì đó thì thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Đến ba giờ chiều, Triệu Tầm Thanh vẫn luôn duy trì một tư thế cuối cùng cũng vẽ xong, hắn vẩy vẩy tay, đứng ra xa nhìn tác phẩm của mình cũng coi như là thỏa mãn.
Triệu Tầm Thanh xuống lầu rót chén nước, lúc trở về thấy Lâm Ngộ An vẫn đang còn vẽ, hắn liền đến bên cạnh nhìn một chút, lông mày không khỏi nhíu lại.
"Nét vẽ tầm thường, trạng thái không tới." Triệu Tầm Thanh uống hớp nước, không khách khí nói: "Cậu đang lo lắng cái gì?"
Tay Lâm Ngộ An cứng lại, quay đầu xem tác phẩm của mình, màu sắc và kết cấu cực kỳ lớn mật, không nói nhiều có thể nhìn ra người vẽ tranh đang có chút mê man cùng sốt ruột.
Cậu có chút vô lực thả bút xuống, thật lâu vẫn không nói gì.
Triệu Tầm Thanh cũng không cho cậu cơ hội trốn tránh, trực tiếp đâm thủng suy nghĩ của cậu: "Là vì đứa bé đó sao?"
Lâm Ngộ An mím môi.
Triệu Tầm Thanh liếc nhìn bức họa bao hàm vô số cảm xúc, giãy dụa cùng xoắn xuýt, bất đắc dĩ cùng buồn khổ, không muốn cùng kiên quyết..
Hắn hỏi: "Cậu muốn giữ đứa bé lại à?"
"Không phải!".
Lâm Ngộ An theo bản năng phản bác, nhưng sau đó, cậu lại có chút chột dạ.
Cậu nhìn bức họa trước mắt, nói: "Thanh ca..
Ngày hôm qua, em nhìn thấy một bài viết."
Triệu Tầm Thanh nhíu mày: "Bài viết lung tung cái gì?"
"Bài đó nói..
Nạo thai..
chính là dùng kìm giải phẫu..
đưa đứa bé tươi sống.." Lâm Ngộ An ấp úng: "Em, Em chỉ cảm thấy.."
"Quá tàn nhẫn?" triệu Tầm Thanh nhàn nhạt nói, Lâm Ngộ An yên lặng gật đầu.
Bỗng nhiên Triệu Tầm Thanh cười khẽ, nói: "Bài đó viết cũng không sai." Hắn nửa dựa vào tường, ánh mắt sâu kín nhìn bên ngoài biệt thự: "Đầu đứa trẻ quá lớn, khó có thể ra được, chỉ có thể dùng kìm giải phẫu để tiến hành."
"Cậu còn có thể cảm giác được đứa trẻ là như thế nào đi ra khỏi cơ thể mình, thật giống như cơ thể mình rớt đi một miếng thịt." Ánh mắt Triệu Tầm Thanh nhìn về phía Lâm Ngộ An, tiếng càng nhỏ hơn: "Bất quá, cậu mang thai còn ít tháng, chắc không cần không phải làm như thế."
Lâm Ngộ An ngơ ngác nhìn Triệu Tầm Thanh, mím môi.
Triệu Tầm Thanh cúi đầu nhìn cậu: "Tò mò sao tôi biết như thế sao?"
Lâm Ngộ An không do dự gật đầu.
"Cũng không có gì, chỉ là lúc trước, tôi cũng có một đứa bé mà thôi." Triệu Tầm Thanh cười khẽ, nói ra lại như oanh sét đánh bên tai Lâm Ngộ An, cậu không khỏi trợn mắt lên: "Thanh ca.."
"Đừng nhìn tôi như thế.." Triệu Tầm Thanh kéo kéo khóe môi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Hẳn là hơn ba tháng nhưng không một ai biết."
"Sau đó thì sao?" Lâm Ngộ An nói có chút vội vàng.
"Sau đó sao?" Triệu Tầm Thanh hời hợt nói: "Sau đó chính là không còn nữa rồi."
"Bởi vì chuyện ngoài ý muốn liền không còn nữa."
"Nghĩ thêm một chút thì chính là mệnh của đứa bé không tốt, đến không đúng lúc mà thôi."
Triệu tầm Thanh nói: "Lúc đến thì lặng lẽ không tiếng động, ngược lại lúc đi lại oanh oanh liệt liệt." Hắn nhìn bên ngoài cửa sổ, trên mặt có chút hoảng hốt.
Qua nhiều năm như thế, lần đầu tiên nói chuyện này với người khác, cũng không khó như hắn vẫn tưởng.
Beta có tỷ lệ mang thai cực thấp, năm đó, bọn họ trắng trợn, không kiêng dè, chưa từng nghĩ tới đứa bé sẽ tới.
Thời điểm phẫu thuật, hắn vẫn tỉnh táo, hắn yêu cầu bác sĩ không tiêm thuốc tê.
Rất đau, thực sự rất đau nhưng hắn lại muốn đem cái cảm giác đó khắc sâu vào tận xương tủy, làm cả đời mình không thể nào quên, tự nói với mình là đã hết hi vọng rồi, cũng không có gì ghê gớm cả.
"Cho nên cậu nghĩ sao? Cậu định làm thế nào?" Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Ngộ An, hỏi.
"Em..
không biết." Lâm Ngộ An thấp giọng trả lời.
Muốn sinh đứa bé ra, làm sao có khả năng sinh? Cậu phải nói với ba mẹ thế nào được? Còn trường học thì làm sao? Cậu vẫn còn phải đi học mà.
Nhưng bỏ đứa bé đi, cậu thật sự không thể nhẫn tâm như thế được.
Ngón tay cậu nắm chặt quần áo, nội tâm xoắn xuýt, bàng hoàng không che giấu nổi.
Triệu Tầm Thanh vẫn cúi đầu nhìn cậu, trên mặt khôi phục biểu tình lạnh nhạt nói: "Thân thể là của cậu, đứa nhỏ là con trai cậu, không quan tâm cậu quyết định thế nào nhưng đừng để mình hối hận là được rồi."
Hắn muốn đi ra khỏi phòng vẽ, nhưng thanh âm lạnh nhạt vẫn bay tới: "Theo tôi thì, cậu còn nhỏ, thời điểm này vẫn chưa nên có con đâu."
Hắn dừng lại một chút, quay đầu nhìn, ánh mắt nhìn vào bụng Lâm Ngộ An: "Thế nhưng, nếu cậu quyết định giữu lại đứa bé, tôi sẽ rất mong chờ nó được sinh ra."
Tính tình Triệu Tầm Thanh vẫn luôn lạnh nhạt, nói chuyện cũng không nể ai.
Lâm Ngộ An học vẽ với hắn ba năm, ngoại trừ vẽ ra thì rất ít khi cùng hắn nói chuyện.
Giống như hôm nay, nói chuyện thành thật với nhau vẫn là lần đầu tiên.
Do đó, Lâm Ngộ An có chút thất thần.
Triệu Tầm Thanh liếc nhìn cậu, sau đó nói: "Những bức tranh tôi vẽ gần đây đều ở trong góc, không có việc gì thì cậu nhìn một chút đi."
"Thước màu đối với đứa bé lẫn thân thể đều không tốt nên cậu ít tiếp xúc đi."
Hắn dứt lời, liền quay người đi ra khỏi phòng vẽ tranh.
Sở dĩ nói như vậy cũng không hoàn toàn là vì Lâm Ngộ An, chỉ là hắn hy vọng cậu sẽ giống như mình năm đó..
Tứ cố vô thân.
Loại bất lực và tuyệt vọng kia, không ai có có thể hiểu rõ hơn Triệu Tầm Thanh được.
Thân thể thiếu niên gầy gò, cao ráo, da dẻ ít khi gặp nắng mà rất trắng, cậu cúi đầu tóc rối che trước mặt, buồn đến mức người lạ chớ tới gần.
Lâm Ngộ An ngơ ngác nhìn bóng lưng Triệu Tầm Thanh một lúc lâu, sau lại cúi đầu nhìn bụng mình, cuối cùng, cậu cười khẽ.
Thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Những bức tranh của Triệu Tầm Thanh đều được thả ở trong góc, bỏ trong một cái rương màu đen.
Hiện tại, Lâm Ngộ An cũng không có tâm trạng để vẽ liền muốn đi quan sát tác phẩm của người khác để học hỏi kinh nghiệm.
Lúc trước, Lâm Ngộ An vẫn khồn thể hiểu nổi tại sao Triệu Tầm Thanh vẫn luôn lộ ra cảm giác tuyệt vọng không cách nào tránh thoát..
nhưng bây giờ, chính cậu cũng ẩn ẩn có cảm giác như thế.
Nhìn từng bức tranh một, Lâm Ngộ An đối với nội tâm của Triệu Tầm Thanh dường như cũng hiểu hơn đôi chút.
Mãi đến khi lấy ra bức tranh cuối cùng, Lâm Ngộ An cũng không chú ý, theo bản năng lục lọi trong rương một lúc, cuối cùng đụng phải một cái ống tròn.
Lâm Ngộ An ngẩn người, nghĩ là đều để trong đây thì không có gì khác nhau liền mở ống rồi rút bức tranh ra.
Lâm Ngộ An dừng lại.
Trong tranh là một thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi, bối cảnh là ở trên sân bóng rổ, một tay thiếu niên cầm bóng rổ, thân thể đang nhảy lên, ánh mặt trời vàng chói chiếu nghiêng xuống, thiếu niên trong tranh so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.
Lâm Ngộ An không biết đây là ai, nhưng vẫn không trở ngại cậu nhìn ra tình ca, r yêu thích sâu sắc của họa sĩ đối với người trong bức tranh.
Cậu liếc nhìn bên ngoài, lại nhìn bức tranh trong tay, trầm mặc một lát, cuối cùng thở dài một cái anwngj nề rồi cẩn thận mà cất bức tranh đi.
* * *
Gần đến hoàng hôn, Lâm Ngộ An mới từ trong biệt thự đi ra.
Ánh hoàng hôn làm bầu trời nhiễm phải một tầng màu vàng, ngọn cây màu xanh lục bị gió thổi