Lâm Ngộ An nửa tỉnh nửa mê bị người sắp xếp xong, mãi đến khi ngồi trên bàn ăn, dì giúp việc cười híp mắt múc cho cậu chén canh, cậu mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Một tay cậu cầm đũa: "Cảm ơn dì.."
"Không có gì, không có gì!" Dì giúp việc ha hả cười, ánh mắt nhìn cậu đầy từ ái: "Dì không biết con thích ăn gì liền tùy tiện làm một chút."
Lâm Ngộ An nhìn trên bàn sáu món mặn một canh đầy đủ hương vị, lại nhìn vẻ mặt tươi cười, khiêm tốn của dì giúp việc, cậu cảm thấy quả nhiên người bên cạnh Bùi Yến Chu đều khiêm tốn giống như hắn.
Trên bàn ăn rộng rãi chỉ có hai người ngồi, Lâm Ngộ An múc một muỗng canh uống, đôi mắt nhất thời sáng lên, mắt mèo tròn tròn thích ý mà híp lại.
Dì Tôn đứng bên cạnh nhìn, vui vẻ nói: "Thích không?"
Lâm Ngộ An mạnh mẽ gật đầu: "Rất ngon ạ!"
"Được, được, cậu thích là tốt rồi!" Dì Tôn cong mắt cười: "Thích thì ăn nhiều một chút đi, lần sau dì lại nấu tiếp cho con ăn." Bà liếc mắt nhìn Bùi Yến Chu, than thở: "Bùi tiên sinh đối với đồ ăn không có hứng thú, cũng không bảo thích hay không làm dì nấu đều không có cảm giác thành tựu."
Thành tựu lớn nhất của một người đầu bếp chính là món ăn của mình được người ăn khen ngợi nhưng đáng tiếc, từ trước đến giớ Bùi Yến Chu ăn không nói, trên mặt cũng không lộ vẻ vui buồn gì, làm cho dì Tôn cực kỳ thất bại, mỗi lần làm cơm đều không có cảm xúc gì mãnh liệt.
Bùi Yến Chu nghe vậy nở nụ cười: "Là lỗi của tôi." Hắn nhìn Lâm Ngộ An: "Dì thử hỏi xem An An có hay khồn nguyện ý bồi dì, sẵn sàng nếm thử tài nghệ của dì hay không?"
Lâm Ngộ An cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của dì Tôn, vẫn là không đành lòng từ chối, nhắm mắt nói: "Như thế, Như thế sợ là sẽ làm phiền dì quá!"
"Không phiền, không phiền đâu!" Dì Tôn nhất thời vui vẻ ra mặt: "Chỉ cần con thích dì liên vui vẻ!" Tay bà xoa xoa tạp dề, vẻ mặt hạnh phúc mà quay lại nhà bếp, dường như đang suy nghĩ xem ngày mai muốn làm món gì cho cậu ăn.
Bùi Yến Chu nhìn Lâm Ngộ An đang có chút khó xử, giải thích: "Dì Tôn chính là như vậy, đối xử với người khác tương đối nhiệt tình cũng không có ác ý gì."
"Không phải." Lâm Ngộ An liền vội vàng lắc đầu: "Dì là người tốt ạ!"
Bùi Yến Chu nhấp ngụm canh, cảm thấy canh hôm nay đặc biệt ngon.
Hắn cười nói: "Cậu đừng thấy lạ là được rồi."
"Không ạ!" Lâm Ngộ An ngượng ngùng cười, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Yến Chu đang có vẻ rất sung sướng, luôn cảm thấy..
giống như là mình bị gài bẫy?
Lúc ăn cơm xong thì đã không còn sớm nữa, Lâm Ngộ An ngồi trên ghế salon xem tivi cùng Bùi Yến Chu, dì Tôn liền mang ra một đĩa trái cây bày biện đẹp đễ.
Lâm Ngộ An nhăn mặt, không tự chủ được sờ sờ bụng.
Bùi Yến Chu nhìn buồn cười: "Ăn không được nữa thì thôi, đừng miễn cưỡng chính mình."
Lâm Ngộ An do dự nói: "Nhưng đây là lòng tốt của dì Tôn.."
Sợi tóc trên đỉnh đầu không nghe lời của cậu nhảy nhảy, Bùi Yến Chu nhìn ngứa tay, không nhịn được ấn xuộng, không nghĩ nó rất cứng cỏi, chốc lát sau liền run rẩy đứng lên.
Bùi Yến Chu bất giác bật cười, nói: "Nếu như cậu ăn vào rồi khó chịu, dì Tôn biết được sẽ rất là áy náy."
Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, nghĩ đúng là như thế liền không miễn cưỡng nữa, chỉ là nhìn đĩa hoa quả kia, vẫn không nhịn được đưa tay cầm quả nho bắt đầu ăn.
Quả nho bề ngoài êm dịu, cắn một cái, nước tung tóe, ngọt đến say lòng người.
Lâm Ngộ An nhất thời không để ý, khóe miệng đều dính nước nho, màu sắc óng ánh kia cùng với màu đỏ cánh hoa trên môi cậu làm cho đôi môi đẹp đẽ nhìn càng thêm ngon miệng.
Con mắt Bùi Yến Chu tối sầm xuống.
Lâm Ngộ An nghiêng nghiêng đầu: "Làm sao vậy ạ?"
Bùi Yến Chu nhắc nhở mình phải kiềm chế, chỉ chỉ khóe môi cậu: "Lau đi."
Nghe vậy, Lâm Ngộ An theo bản năng duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, vẻ mặt vô tội nhìn Bùi Yến Chu: "Còn nữa không ạ?"
Hô hấp của Bùi Yến Chu nặng lên, nhìn thấy con mắt trong suốt không một tia dị dạng cảu thiếu niên, hắn chỉ có thể cười khổ: "Hết rồi."
Lâm Ngộ An không cảm thấy có gì là không đúng cả, chỉ cảm thấy nho thật ngọt, ăn thật sướng miệng, bất tri bất giác lại ăn thêm quả nữa.
Bùi Yến Chu chỉ có thể chậm rãi nhìn sang chỗ khác, đưa mặt nhìn tivi.
Lúc này, trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình, tình cảm nam nữ thật ngọt ngào.
Bùi Yến Chu chỉ tùy ý lướt qua, không nghĩ tới một lúc sau nam chính liền chủ động kéo nữ chính vào một căn phòng tối, ngay sau đó BGM liền vang lên.
Tâm lý Bùi Yến Chu nhảy lên, quả nhiên thấy một tay nam chính ôm nữ chính, tay kia chống lên tường, chậm rãi cúi đầu, một bộ thâm tình mà hôn nữ chính trong lồng ngực.
Bùi Yến Chu nhắm mắt lại nhưng cố tình, bộ phim này quay thật lớn mật, tiếng hít thở gấp gáp của nam nữ chính, tiếng nước lúc thân mật cùng với âm thanh bàn tay xẹt qua vải vóc, trong căn phòng yên tĩnh lại bị phóng đại lên vô số lần.
Bùi Yến Chu hít sâu một hơi.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Lâm Ngộ An, chỉ thấy mặc dù bên tai cậu có chút hồng hồng, động tác ăn nho cũng chậm lại, nhưng đôi mắt mèo sáng lấp lánh vẫn nhìn chằm chằm màn hình không nháy mắt.
Bùi Yến Chu hơi dừng lại, có chút bất đắc dĩ cười nhẹ.
Đúng là vẫn còn nhỏ mà.
Không hiểu sao mà Lâm Ngộ An cũng quan sát hành động của Bùi Yến Chu, ngón tay mất tự nhiên xoa tóc, nỗ lực dùng nói che kín bên tai đỏ chót của mình.
Trong vòng một tiếng, nam nữ chính đã hôn ba bốn lần, Bùi Yến Chu không nhịn nổi nữa, cuối cùng đợi đến lúc tập phim kết lúc, hắn nhìn về phía Lâm Ngộ An, nói: "Cũng muộn rồi, cậu nghỉ ngơi sớm chút đi."
Lâm Ngộ An cũng bị mấy lần hôn liên tiếp kia làm lúng túng cực kỳ, nghe vậy liền hoảng loạn, gật đầu.
Gian phòng ở lầu hai đã được quản gia dọn dẹp xong, Bùi Yến Chu dẫn cậu đi lên, đẩy cửa vào: "Phòng vừa dọn dẹp xong, cậu xem có chỗ nào không thích không?"
Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, bên trong gian phòng sạch sẽ, đồ dùng trên giường nhìn qua cũng còn mới, nhẹ nhàng khoan khoái.
Cậu lắc đầu, làm gì còn có chõ nào không thích đây?
Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, bên trong gian phòng sạch sẽ sạch sẽ, trên giường đồ dùng nhìn qua cũng là tiệm mới, nhẹ nhàng khoan khoái cực kỳ.
Hắn lắc lắc đầu, nơi nào còn có cái gì không địa phương thích hợp?
Bùi Yến Chu lại nói: "Bên cạnh là phòng ngủ của tôi, có chuyện gì thì có thể trực tiếp đi tìm tôi."
Lâm Ngộ An gật đầu: "Vâng." Cậu quay người nhìn Bùi Yến Chu, chần chờ nói: "Bùi tiên sinh, quần áo ở đâu ạ?"
Bùi Yến Chu bình tĩnh nói: "Tôi đi tìm giúp cậu, cậu đi tắm trước đi, trong phòng tắm đã có đầy đủ đồ dùng tắm rửa mà khăn mặt rồi."
Lâm Ngộ An nghe lời, Bùi Yến Chu cầm điện thoại lên, gửi đi vài ba cái tin nhắn.
Sau đó liền ra khỏi phòng giả bộ đi tìm quần áo.
Một lát sau, Lâm Ngộ An nằm nhoài trên khung cửa nhìn xung quanh hành lang, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Bùi Yến Chu: "Bùi tiên sinh."
"Xin lỗi." Bùi Yến Chu xoa trán, xin lỗi nói: "Quần áo không biết tôi để chỗ nào rồi, cậu đi rửa mặt trước đi, chờ tìm được thì tôi bảo người để bên ngoài cho cậu, được không?"
Nói đến vậy rồi, Lâm Ngộ An cũng không tiện làm khó hắn liền gật đầu, quay người trở về phòng.
Bùi Yến Chu nói: "Đừng đóng cửa, có gì thì kêu một tiếng, tôi có thể nghe thấy."
Lâm Ngộ An cười với Bùi Yến Chu, sau đó khép cửa phòng tắm lại.
Bên trong phòng tắm trơn bóng sạch sẽ, tất cả đồ dùng đều chưa qua sử dụng, Lâm Ngộ An có chút nghi ngờ rằng chưa có ai từng ở qua phòng này.
Lâm Ngộ An mở vòi sen, thử nước ấm, lúc chạm vào nước, cậu không nhịn được kinh ngạc thốt lên, vội vã rút tay về vẫy vẫy.
Lúc này Bùi Yến Chu còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng cậu la liền vội vã quay lại, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Ngộ An đưa ngâm tay vào nước lạnh, sau đó mới trả lời: "Không có chuyện gì, vừa nãy không cẩn thận mở nhầm vòi nước nóng."
Bùi Yến Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có chỗ nào không thoải mái thì nhớ nói với tôi."
Trong phòng tắm truyền đến một tiếng "được", Bùi Yến Chu vẫn chưa yên tâm, trước khi đi ra, hắn ngồi trên ghế salon chú ý động tĩnh trong phòng tắm.
Sau đó không lâu, thư ký Lý tới đây, đưa quần áo cho Bùi Yến Chu rồi ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một lát.
"Tôi biết rồi." Bùi Yến Chu gật đầu, đứng dậy cầm quần áo đi lên lầu hai, để lại thư ký Lý đứng tại chỗ mà cảm thán.
Giám đốc của bọn họ khi nào thì sẽ giúp người khác làm việc như vậy? Thiếu niên kia..
Hắn lắc lắc đầu, lại nghĩ tới chuyện ngu xuẩn mình từng làm, hắn âm thầm nắm chặt tay.
Trong phòng tắm mơ hồ truyền ra tiếng nước, Bùi Yến Chu ôm quần áo gõ cửa một cái, trong nháy mắt tiếng nước liền ngưng lại: "Bùi tiên sinh?"
Bùi Yến Chu: "Tôi tìm được quần áo rồi, để ngoài cửa cho cậu nhé?"
Lâm Ngộ An: "Được ạ!"
Bùi Yến Chu lại nói: "Tôi giúp cậu đóng cửa, lúc đi ra ngoài nhớ cẩn thật một chút, đừng để trượt ngã."
"Vâng ạ!" Âm thanh Lâm Ngộ An mang theo ý cười, cảm thấy Bùi Yến