Tay trái cầm sổ hộ khẩu, tay phải cầm chứng nhận kết hôn.
Sau khi xe khởi động, Lâm Ngộ An cụp mắt nhìn hai cuốn sách mỏng manh, đầu vẫn là có chút ngất ngất ngây ngây.
Lúc trước là vì đề phòng cha mẹ nên mới kiên trì tách khẩu..
Kết quả hiện tại, cậu lại cầm nó đi kết hôn.
Bùi Yến Chu mặc âu phục thẳng tắp, cẩn thận tie mỉ nhìn về phía trước.
Hắn vừa lên xe liền để chứng nhận kết hôn vào một cái rương nhỏ trong xe, trên mặt vẫn bình tĩnh, cũng không nhìn ra được là hắn cao hứng hay không.
Lâm Ngộ An mím môi, cũng đè ép cảm xúc cuồn cuộn trong lòng xuống, nỗ lực bình tĩnh lại.
Phía trước đường đi khá là xa lạ, Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, tò mò hỏi: "Bùi tiên sinh, chúng ta đang đi đâu đây ạ?"
"Đi ăn cơm," Bùi Yến Chu nói: "Tôi đã đặt chỗ rồi, rất nhanh là đến thôi."
Lâm Ngộ An lúc đầu còn không biết Bùi Yến Chu đặt ở nơi nào nhưng xe vừa dừng lại, cậu thấy phía trước là nhà hàng được xưng là khó hẹn nhất của A thị, liền nhìn ánh mắt bình tĩnh của Bùi Yến Chu, đáy mắt cậu không khỏi tràn đầy ý cười.
Quả nhiên là đã chuẩn bị từ sớm.
Bùi Yến Chu đã đặt một phòng riêng, sau khi tiến vào liền hỏi Lâm Ngộ An: "Tôi đã yêu cầu bọn họ khử trùng phòng, cậu có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Lâm Ngộ An cảm thấy ấm áp, không nghĩ tới chỉ vài bữa cơm mà đến thói quen nhỏ bé của cậu Bùi Yến Chu cũng chú ý đến, cậu lắc đầu một cái: "Rất tốt," Cậu hít mũi, đôi mắt mang ý cười nói: "Rất dễ chịu ạ!"
"Cậu thích là tốt rồi." Bùi Yến Chu giúp cậu kéo ghế ra, để cậu ngồi ổn định xong, hắn không có ngồi ở ghế đối diện mà kéo ghế bên cạnh cậu ra ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đi đến xác nhận thời gian đặt bàn cũng món ăn đã gọi, Bùi Yến Chu hờ hững gật đầu, lúc này, Lâm Ngộ An mới biết Bùi Yến Chu không chỉ đặt bàn mà đồ ăn cũng đặt sẵn luôn.
Nhân viên phục vụ đi tới đi lui, chỉ chốc lát đã mang đầy đủ đồ ăn lên, lúc nghe họ báo tên món ăn, Lâm Ngộ An chỉ cảm thấy mặt hơi nóng lên.
Đơn giản là do tên món ăn đều là cái gì mà đoàn viên, gắn bó, trăm năm hòa hợp..
chỉ nghe thôi người ta cũng biết những món này thường được dùng trong trường hợp nào.
Cậu cắn cắn đũa, chậm rãi ngước mắt liếc Bùi Yến Chu đang vui mừng một cái: "Bùi tiên sinh.."
"Đói bụng?" Bùi Yến Chu hỏi.
Bùi Yến Chu nhìn đồ ăn đầy đủ àm sắc lẫn hương vị trước mặt, theo bản năng gật đầu.
"Vậy chúng ta ăn trước đi." Bùi Yến Chu gắp cho cậu một đũa đồ ăn.
Sắc mặt Bùi Yến Chu trầm tĩnh, Lâm Ngộ An cũng không biết nên nói gì, đơn giản trực tiếp ngậm miệng, cúi đầu ăn.
Đợi đến khi ăn lửng bụng rồi, Lâm Ngộ An để đũa xuống, Bùi Yến Chu cũng cầm giấy ăn lau miệng, nhìn cậu hỏi: "Ăn xong rồi?"
Lâm Ngộ An gật đầu, luôn cảm thấy tình hình như thế này giống như là đang muốn có một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Đúng như dự đoán, Bùi Yến Chu nói: "Đã như vậy, liên quan đến một số công việc sau khi kết hôn, chúng ta cần cùng nhau thảo luận một chút."
Lâm Ngộ An theo bản năng ngồi thẳng người, thầm nghĩ đây chẳng lẽ chính là thỏa thuận trước hôn nhân sao? À không đúng, bọn họ đã kết hôn rồi, không thể gọi là thỏa thuận trước hôn nhân được.
Bùi Yến Chu thấy bộ dáng nghiêm chỉnh của cậu, không khỏi bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng: "Không cần nghiêm túc như vậy, thực ra cũng chỉ có hai việc mà thôi."
"Ngài nói đi ạ!" Lâm Ngộ An nuốt ngụm nước bọt.
"Đầu tiên là liên quan đến lễ cưới." Bùi Yến Chu vừa dứt lời, Lâm Ngộ An liền giật mình nói: "Kết hôn, lễ cưới?"
Bùi Yến Chu nhíu mày nhìn cậu, Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn Bùi Yến Chu: "Này, còn cần lễ cưới sao?"
Lúc quyết định giữ lại đứa bé, Lâm Ngộ An cũng không nghĩ tới những vấn đề liên quan sau đó.
Cậu nghĩ đến chuyện để đứa bé lớn lên trong tình thương của cả hai người nhưng lại không nghĩ tới chuyện kết hôn.
Sau đó, Bùi Yến Chu đưa ra đề nghị kết hôn, nói là vì cho đứa bé được sinh ra trong hoàn cảnh bình thường, Lâm Ngộ An cũng không từ chối.
Chỉ là lễ cưới..
"Cậu không muốn?" Bùi Yến Chu nhẹ giọng, dò hỏi ý kiến của cậu.
"Cũng, cũng khong phải," Cậu gãi đầu, rầu rĩ nói: "Chỉ là tôi cảm thấy..
Giống như không cần thiết lắm.
Hơn nữa, lễ cưới nhất định phải có cha mẹ của hai bên, tôi..
tạm thời tôi không muốn để cho cha mẹ biết." Âm thanh của cậu càng ngày càng nhỏ.
Bùi Yến Chu nhớ tới lúc trước cậu cùng mẹ nói chuyện điện thoại, lại nhìn thần sắc cảu cậu thì cũng hiểu rõ, nói: "Chuyện kết hôn của cậu, sớm muộn thì họ cũng sẽ biết, cậu có tính toán gì không?"
Kết hôn chỉ là nhất thời kích động nhưng Bùi tiên sinh nói cũng không sai, trước sau gì cũng phải nói cho cha mẹ biết.
Lâm Ngộ An vô ý thức cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Vậy, vậy thì chờ sinh con xong rồi nói đi..
lúc đó, coi như bọn họ có ý kiến gì thì cũng không kịp rồi."
Bùi Yến Chu thật sâu liếc mắt nhìn cậu: "Được rồi.
Vậy lễ cưới tính sau.
Chúng ta nói sang chuyện thứ hai.."
Lâm Ngộ An nghiêm túc nghe.
"Bây giờ, chúng ta đã kết hôn, sau này muốn sinh hoạt cùng một chỗ.
Cho nên tôi muốn hỏi, cậu có tính toán gì không?"
"Hả?" Lâm Ngộ An trợn mắt lên: "Ở, ở chung sao?"
Bùi Yến Chu nghiêm túc gật đầu, hắn thay cậu phân tích: "Bậy giờ, cậu vẫn ổn, nhưng sau mấy tháng nữa, bụng lớn dần thì cậu phải làm sao? Cậu không muốn nói cho cha mẹ, lại cũng không thể làm phiền mấy người trong phòng, với lại bọn họ là Beta, như thế càng không tiện." Hắn nhẹ nhàng, tinh tế nói với cậu: "Sau đó, cậu nhất định cần người chăm sóc, để cậu một mình thì tôi cũng không yên tâm."
Bùi Yến Chu nói chuyện có tình có lý làm Lâm Ngộ An muốn nói cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ở chung..
Hai tay để trên đầu gối của cậu nắm lại.
Trước đây, bọn họ cũng không phải chưa từng ở chung, nhưng hai loại ở chung này không giống nhau..
Bùi Yến Chu thấy cậu xoắn xuýt, liền tri kỷ