Còn nữa, chính là y không thể nào sử dụng kiếm được.Nói đến cũng lạ, thanh kiếm này xác thực là của y - danh kiếm của giới Tu Chân về cơ bản đều đã nhận chủ.
Một thanh bảo kiếm thượng hạng như vậy, nếu như không phải đã nhận chủ thì y cũng không cách nào rút ra được.Sau khi rút ra đã nói lên bảo kiếm xác thực là của y, nhưng Nhàn Đăng sử dụng lại rất không quen.
Dường như y căn bản cũng không phải là nhân tài sử dụng kiếm, hay là nói, có lẽ y không dùng vũ khí thì càng tiện tay hơn.Không đề cập đến việc y còn sợ độ cao, ngự kiếm phi hành với y mà nói không thể nghi ngờ là tự sát.
Chỉ cần cao hơn mặt đất tám thước là hai chân của y đã không nhịn được mà run rẩy rồi.Tóm lại, ngoài đủ loại nguyên nhân ra, Nhàn Đăng đành phải tính toán cho bản thân mình, đi xoay sở một khoản tiền dự trù.
Mà thứ đáng giá nhất ở trên người y cũng chỉ có mỗi một thanh kiếm này.Về phần Tạo Hóa Cảnh mà Đường Kỳ Nhạc tặng cho y ấy à?Tấm gương này trong ngày thường còn có thể soi mặt cơ đấy.
Kiếm thì thật sự vô dụng, y lại không thích ăn xâu đồ nướng nên không cần làm que xiên.Nhàn Đăng đi vào cửa tiệm, thì thầm với Tiên kiếm: “Bảo kiếm ơi bảo kiếm, cũng không phải ta không cần ngươi, chỉ là tạm thời đưa ngươi vào để trong tiệm cầm đồ mà thôi.
Ngày sau chờ ta phất lên như diều gặp gió rồi, chắc chắn sẽ tới chuộc ngươi về mà.”Nhàn Đăng đi ra khỏi tiệm cầm đồ, suy cho cùng cũng kiếm được một khoản bạc trong túi.
Y đi đến cửa chợ bán thức ăn ở đằng trước mua một con cừu lông xoăn màu đen nhỏ vừa mới dứt sữa, cả đi bộ cũng đi không vững.
Nhàn Đăng để nó đi được một lát rồi lại ôm nó vào trong ngực.Nhàn Đăng đi ngang qua một cửa tiệm trang sức.
Hai tiểu nhị ở cửa đang ra sức quảng bá, thấy Nhàn Đăng đi ngang qua chỉ hận không thể duỗi tay ra bắt y đi thẳng vào trong cửa tiệm, ép y mua hai chuỗi trang sức trở về.Nhàn Đăng mắt nhìn thẳng đi lên phía trước, đi được hai mươi mốt bước thì cả người dừng lại.Y đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi bắt đầu bước ra một bước, từng bước từng bước lùi về phía sau, cuối cùng lùi tới trước cửa tiệm trang sức.Tiểu nhị vui mừng khôn xiết, gọi to: “Khách quan, muốn xem cái gì thì vào trong tiệm xem đi, đồ của tiệm chúng ta luôn là đồ tốt nhất!”Hai tiểu nhị một trái một phải dắt y đi vào trong tiệm.
Ánh mắt Nhàn Đăng thoáng cái đã dừng trên một cây trâm ngọc ở vị trí trung tâm.Cây trâm này có màu trắng bạc trong suốt, dưới ánh mặt trời lờ mờ có