Nó đột ngột bám lên trên thân thể của Vân tiểu di, cười hì hì đầy nham hiểm, trông rất quỷ dị.Thân thể của Nhàn Đăng trong nháy mắt cứng đờ, có một luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn chân thẳng lên tới não, da gà sau lưng nổi lên thành cục.
Y bị dọa sợ đến mức hoàn toàn không dám nhúc nhích.Lúc này y đứng ở đối diện Vân tiểu di, đang chuyển người lại đối mặt với Vân tiểu di.
Ánh mắt của Vân tiểu di chỉ cần dời xuống một chút là có thể nhìn thấy hình dáng của mình ở trong Tạo Hóa Cảnh.
Dường như nàng ta cũng không có chú ý tới Tạo Hóa Cảnh ở trước ngực của Nhàn Đăng, vẫn quyến rũ cười hì hì nói: “Sao khách nhân lại nhìn chằm chằm ta không rời mắt như vậy?”Bình thường gặp phải thứ quái dị này, chỉ cần không hô lên thân phận thực sự của nó thì những thứ quái dị cải trang thành người trong thời gian dài cũng sẽ không ý thức được bản thân mình là thứ gì, chỉ cần nó không biết Nhàn Đăng đã nhìn thấu chân thân của mình thì đương nhiên sẽ không dễ dàng bại lộ.Sợ là sợ Vân tiểu di phát hiện ra hình dáng của mình đã bại lộ trong Tạo Hóa Cảnh rồi.Nhàn Đăng bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Ha ha, ha ha ha!”Vân tiểu di chớp chớp mắt.Nhàn Đăng hốt hoảng lật mặt gương Tạo Hóa Cảnh lại, úp lên trên ngực, tránh để cho Vân tiểu di phát hiện:“Ta đột nhiên nhớ ra còn có một chút chuyện, chờ một chút, ta về phòng một chuyến trước đã.”Vân tiểu di thu lại nụ cười, hỏi: “Khách nhân về phòng nào? Không phải đói bụng sao, sao bây giờ lại không đói nữa thế?”Nhàn Đăng một khắc cũng không dám ngừng lại, lập tức vội vã quay người bỏ chạy.
Y đi quá gấp, chẳng hiểu sao lại đâm phải một cây cột, trán bị đụng u lên một cục, phát ra một hồi tiếng động ồn ào.Vân tiểu di vội vàng đi tới đỡ y.
Nhàn Đăng tránh nàng ta như tránh rắn rết, trong đầu toàn là một màn mà mình đã thấy trong Tạo Hóa Cảnh.
Y không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy, ngay cả bước chân đi cũng không vững, đi chưa được hai bước lại đụng trúng một cây cột.Nhàn Đăng không dám tùy tiện sử dụng linh lực.
Vân tiểu di từng bước ép sát y, giống như một bóng ma nhè nhẹ đi đến sau lưng y.Một trận gió thổi qua, thổi tắt đèn trong hành lang còn lại hai ngọn đèn.
Trong lòng Nhàn Đăng gào to không hay, y vội vàng dùng tay bảo vệ cái lồng đèn giấy ở trong ngực mình, tránh cho cái của y cũng bị thổi tắt.Vân tiểu di cười híp mắt hỏi: “Khách nhân, ngươi gấp cái gì…”Nàng ta duỗi tay ra,