Lan Tuyết Hoài chăm chú nhìn về phương xa, nhưng thực tế lại thông qua khóe mắt liếc nhìn, liên tục tập trung tinh thần âm thầm quan sát Nhàn Đăng.Nhàn Đăng vui vẻ cắn một miếng nhai nhóp nhép trong miệng, hành động này khiến cho quai hàm của y căng phồng lên, trông giống như một con thỏ.Y cắn rất nhanh, cắn rất nhỏ, ăn đến trên mép toàn là vụn bánh.
Lan Tuyết Hoài nhìn vào trong mắt, không nhịn được muốn cười.
Nhưng hắn ý thức được làm vậy không ổn, thế là hừ một tiếng.Người Nhàn Đăng cũng giống như con thỏ vậy, nghe thấy tiếng động thì vội vàng ngừng ăn ngẩng đầu lên nhìn hắn, hết sức cảnh giác.Lan Tuyết Hoài vẫn giữ nguyên dáng vẻ “Kiều tiểu thư” cao ngạo kia, ngay cả một ánh mắt cũng không liếc nhìn y, nguy hiểm ngông cuồng tự cao tự đại.*****************Nhàn Đăng không dám nhìn hắn.
Y vội vàng nuốt một ngụm cuối cùng xuống, uống một hớp trà rồi điên cuồng vỗ ngực.Sau khi Lan Tuyết Hoài lẩm bẩm một câu ngớ ngẩn xong thì phát lòng từ bi, vươn tay ra giúp y xoa nhẹ hai cái.
Đến điểm là dừng, quả thật có chút cố tình làm ra vẻ xa cách.Sau khi hắn vỗ xong thì không đợi Nhàn Đăng nói chuyện đã gọi Tiên kiếm Chiết Chi ra, vững vàng dừng ở trước mặt hai người.Nhàn Đăng nhìn Chiết Chi một chút, rất tự mình hiểu lấy mà đi đến bên cạnh, quyết định phát huy tinh thần nhân dân lao khổ nhiều lắm, dựa vào hai đùi của mình đi vào trong miếu Ngọc Tử Quan Âm.Y vừa mới đi sang bên cạnh hai bước thì cổ áo phía sau đã bị Lan Tuyết Hoài nhấc bổng lên.Nhàn Đăng rụt cổ lại: “?”Một giây tiếp theo, thân thể của y bay bổng lên trời.Nhàn Đăng: A a a a a a a a a!Lan Tuyết Hoài triệu kiếm phi hành.
Nhàn Đăng bị hắn xách ở trong tay, vừa mới bay lên không trung thì người trên tay lập tức la ó thảm thiết.
Tiếng la như sấm đánh bên tai, vang vọng quanh quẩn ba ngày không dứt.Không tởi nửa nén nhang, Lan Tuyết Hoài đã lên đến đỉnh núi Tiểu Hòa.
Hắn nhảy xuống kiếm, Nhàn Đăng cũng bị hắn ném xuống.Gương mặt của người sau trắng bệch, hai chân run rẩy.
Nhàn Đăng vừa xuống tới đã lăn qua một bên, ôm chặt một cây cổ thụ chết cũng không chịu buông tay.Nhàn Đăng đến bây giờ mới hòa hoãn lại, còn chưa kịp tỉnh hồn, trước mắt trời đất quay cuồng, trong dạ dày như dời sông lấp biển.Lan Tuyết Hoài nhìn chằm chằm y trong chốc lát rồi mới mấp máy môi, đi qua đỡ y dậy: “Sao ngươi lại yếu như vậy chứ?”Nhàn Đăng nắm lấy cánh tay hắn, phất phất tay: “Không sao, không sao!”Lan Tuyết Hoài đợi một hồi, thấy Nhàn Đăng vẫn còn chưa đứng thẳng người dậy được thì giọng điệu hơi dịu