“Chết rồi…”
Giản Thần còn chưa dứt lời đã thấy xúc tu bạch tuộc đánh về phía chim đen, thế nhưng chim đen làm như không có gì mà nhẹ nhàng bay qua.
Mục tiêu của chim đen rất rõ ràng, từng con đều bay về phía một chiếc xúc tu nhọn của bạch tuộc mặt quỷ.
So với xúc tu to lớn của nó, chim đen nhỏ tới mức đáng thương, gần như không tạo thành uy hiếp gì lớn khi đối diện với bạch tuộc mặt quỷ. Nhưng những con chim đó vừa nhẹ nhàng bay quanh xúc tu bạch tuộc, một cánh cửa lập tức mở ra trên không trung.
Dường như bên trong cánh cửa kỳ quái kia có lực hút rất lớn, khiến bạch tuộc mặt quỷ hoàn toàn mất kiểm soát xúc tu của mình. Xúc tu thô to như mũi khoan cứ vậy mà bị hút vào trong cửa, dính chặt lên đó.
Kỳ Vô Quá thấy kế hoạch đã thành công, quay sang lạnh lùng quát anh Tiền đang cố gắng chống đỡ cơ thể: “Mau qua kia!”
Anh Tiền rùng mình, làm theo lời Kỳ Vô Quá theo phản xạ, điều khiển thuyền ma di chuyển lại gần bạch tuộc mặt quỷ.
Tám cái xúc tu của bạch tuộc mặt quỷ đều bị giữ chặt, trong lúc hoảng loạn chỉ muốn chặt đứt tìm đường thoát. Bản năng của nó là có thể tự chặt đứt xúc tu để sống sót, thế nhưng không biết vì sao mấy chiếc xúc tu bị dính lên cửa không thể tự chặt được.
Cơ thể to lớn của bạch tuộc lần nữa xuất hiện trên mặt biển. Kỳ Vô Quá không cần lên tiếng, đã thấy Đoàn Lệ quay lại nhìn mình. Hắn khẽ gật đầu, ý bảo đã biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Khoảng cách giữa con thuyền ma và bạch tuộc mặt quỷ đã thu hẹp, thời cơ cũng đã đến. Bạch tuộc mặt quỷ giãy giụa nâng người lên, há miệng muốn cắn đứt xúc tu của mình để thoát thân.
Cái miệng luôn che giấu nãy giờ hoàn toàn lộ ra trước mặt Đoàn Lệ, bên trong có miệng có một khuôn mặt. Khuôn mặt nọ không phải mang biểu cảm mờ mịt mà có đôi mắt đỏ tươi, để lộ trạng thái của ác quỷ. Nó trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ vây khốn nó là Kỳ Vô Quá, chỉ hận không thể phanh thây cậu.
Nhưng lúc này bạch tuộc mặt quỷ đã là thịt cá trên thớt, chỉ có thể mặc người khác xâu xé.
Vào khoảnh khắc khuôn mặt lộ ra, Đoàn Lệ đạp mạnh lên đất, nhảy thẳng từ mép thuyền, chiếc chuôi kiếm vàng ánh đỏ đánh thẳng vào giữa ấn đường khuôn mặt. Gương mặt bị bổ đôi, tử khí màu đen dày đặc trào ra khỏi miệng vết chém. Những luồng tử khí đó cuộn vào nhau rồi xoay tròn, mang ý định lần thứ hai hình thành một khuôn mặt mới.
Đoàn Lệ biết khuôn mặt này chính là nhược điểm của bạch tuộc mặt quỷ, nếu để nó hình thành lần nữa, thế thì trận đánh nãy giờ đều là vô ích.
Các phần khác trên đầu bạch tuộc cũng bừng lên ngày càng nhiều tử khí, Đoàn Lệ nâng kiếm thổi bay số tử khí đó, bạch tuộc mặt quỷ cũng sắp bị chém chết.
Kỳ Vô Quá cau mày quan sát tình huống, đột nhiên nghe Giản Thần phía sau hét lớn.
“Cẩn thận sau lưng!”
Kỳ Vô Quá xoay người lại, chỉ thấy dưới boong tàu có một cái xúc tu không biết từ đâu ra vụt về phía Kỳ Vô Quá. Cơ thể Kỳ Vô Quá nhanh chóng phản ứng định lui ra, thế nhưng cậu vốn ít hoạt động, tất nhiên cơ thể không được nhanh cho lắm. Xúc tu bạch tuộc dùng tốc độ không thể tưởng tượng được đánh úp vào hông Kỳ Vô Quá, chỉ cần chạm phải, nói không chừng cậu sẽ bị chém đứt đôi người.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người lao tới xô ngã Kỳ Vô Quá, sau đó hai người cùng lăn khỏi phạm vi tấn công.
Kỳ Vô Quá bị bất ngờ này làm cho choáng váng, chờ đến khi nhìn rõ được lại, toàn bộ đều đã trở lại yên bình.
Khuôn mặt Đoàn Lệ xuất hiện trong tầm mắt cậu, một giọt chất lỏng ấm áp rơi lên khóe môi Kỳ Vô Quá, cậu hơi sửng sốt, phát hiện trên má Đoàn Lệ có vết rách. Hẳn là vừa rồi khi lao qua đây đã bị tấm ván gỗ gãy trên boong tàu quẹt phải.
Kỳ Vô Quá giơ tay, dùng phần mu nhẹ nhàng chạm vào vết máu rỉ ra từ miệng vết thương của hắn, nói: “Anh đừng phá mặt mình chứ.”
“…”
Đoàn Lệ im lặng đứng dậy, đi về phía anh Tiền.
“Đoàn Lệ.”
Hắn hơi dừng bước, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Kỳ Vô Quá liếm vết máu trên mu bàn tay, ánh mắt sâu thẳm cũng nhìn hắn.
Trong lòng Đoàn Lệ đột nhiên hơi hoảng hốt, không biết rốt cuộc đây là cảm giác gì, hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá mím môi, nói: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Đoàn Lệ sửng sốt, gần như không thể hiểu Kỳ Vô Quá đang nói gì, hắn nghiêm túc nhớ lại, nói: “Hẳn là không, nếu đã từng gặp thì tôi sẽ nhớ.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nói: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, cậu đi lên phía trước, khuôn mặt không khác gì ngày thường.
“Mau qua đó xem anh Tiền sao rồi, tôi vẫn đang tò mò một số việc.”
Sau khi bạch tuộc mặt quỷ biến mất, anh Tiền trông đã khá hơn rất nhiều. Tuy rằng còn hơi yếu, thế nhưng đã thoát khỏi dáng vẻ sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Kỳ Vô Quá ngồi xuống trước mặt anh Tiền, nói: “Sao nào, qua cửa được chưa?”
Anh Tiền cười khổ, nói: “Tất nhiên rồi, có lẽ tôi là boss chật vật nhất không gian quỷ vực, vậy mà lại phải nhờ người chơi cứu một mạng.”
Kỳ Vô Quá thoáng nhìn qua mấy người chơi bên kia, nhỏ giọng nói: “Báo đáp đi, tôi có vài chuyện cần tìm hiểu, cho bọn họ qua cửa trước đã.”
Anh Tiền gật đầu.
Chỉ vài phút sau, cơ thể của nhóm Giản Thần dần mờ đi, trên chiếc thuyền ma cũ nát chỉ còn lại hai người Kỳ Vô Quá và một con quỷ.
Lúc này anh Tiền đã hồi phục gần xong, anh ta đứng dậy nói: “Chúng ta tới quán cà phê ngồi đi.”
Tuy vừa rồi khi chém giết bạch tuộc mặt quỷ, phần đầu thuyền đã bị phá hủy gần hết, thế nhưng phía sau vẫn còn rất hoàn chỉnh.
Ba người ngồi trong quán cà phê, nhìn mặt biển đã phẳng lặng trở lại bên ngoài.
Kỳ Vô Quá nhìn tách cà phê xuất hiện trên mặt bàn trống rỗng, nói: “Cà phê của anh chưa quá hạn đấy chứ, tôi với Đoàn Lệ chỉ là người bình thường, uống vào tiêu chảy thì không tốt cho lắm.”
Anh Tiền hơi ngạc nhiên, bưng tách cà phê lên uống một hớp, nói: “Thật ra tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này, vừa rồi biểu hiện của các người không giống người thường chút nào.”
Anh ta hơi dừng một lát, nói: “Tôi cũng không phải
loại người không biết tốt xấu, chuyện đã rồi thì tôi sẽ tìm cách giấu giếm. Không gian quỷ vực vô vàn, chỉ cần tôi không nói, phía trên cũng sẽ không để mắt.”
Kỳ Vô Quá nói: “Cảm ơn anh.”
Anh Tiền đáp: “Tôi mới phải cảm ơn mới đúng, không biết con bạch tuộc mặt quỷ kia bị gì nữa, có lẽ là có quỷ trong không gian khác giở trò.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Ồ? Các anh còn có mối quan hệ cạnh tranh nhau nữa à?”
Lúc này anh Tiền mới phát hiện mình lỡ lời, anh ta nói: “Xin lỗi, có vài chuyện tôi không thể nói được.”
Kỳ Vô Quá cũng không giận, mượn cớ thay đổi câu hỏi: “Thật ra tôi khá tò mò về chuyện của anh, con thuyền ma và hải đảo.”
Anh Tiền không quá kiêng kỵ về việc này, nếu Kỳ Vô Quá muốn biết, anh ta sẽ kể câu chuyện cũ của mình.
Anh Tiền cũng từng là một thành viên trên du thuyền, trùng khớp với phỏng đoán của Kỳ Vô Quá. Nhưng chỉ khác một chỗ là thật ra hải đảo này không phải là mục đích của anh tiền.
Du thuyền của bọn họ gặp tai nạn trên biển, có thể nói anh Tiền là người may mắn nhất, cũng có thể nói là người bất hạnh nhất. Sau khi gặp tai nạn hàng hải, anh ta ôm một cái phao cứu sinh trôi dạt tới hòn đảo hoang vu nào đó.
Sau một thời gian chịu đói khát tới mức sinh ảo giác, anh Tiền được người cứu một mạng. Thì ra đó không phải là đảo hoang, trên đảo có một bộ lạc nguyên thủy. Anh Tiền được cứu vốn cho rằng mình đã sống sót. Nào ngờ đó là địa ngục còn đáng sợ hơn.
Đây là một bộ lạc ăn thịt người, anh Tiền có thể thấy những hộp sọ người dân dùng để làm đồ trang sức ở nơi mình bị giam giữ, trong góc còn có đồ vật tùy thân chất đống.
Sau khi xem xét đống kia, anh Tiền mới biết không chỉ có mình anh ta mới may mắn sống sót khi gặp tai nạn biển. Bởi vì trong số đồ vật kia, anh ta nhìn thấy chiếc vòng vàng quen thuộc. Du khách đeo chiếc vòng vàng này đã từng có xung đột với anh ta khi còn ở trên thuyền, ấn tượng rất sâu.
Chỉ là du khách đeo vòng vàng khi ấy mang bộ mặt dữ tợn nay chỉ còn lại một cái hộp sọ.
Mà đó cũng chính là vận mệnh về sau của anh Tiền.
Anh ta có ý định chạy trốn, chỉ là một người đến từ nền văn minh hiện đại sao có thể thoát khỏi tay dân bản xứ trên hòn đảo hoang sơ nguyên thủy đây?
Cuối cùng anh Tiền chết trong tuyệt vọng.
Anh ta là một người có chí lớn, vào khoảnh khắc chết đi, anh ta vẫn luôn nhớ đến mơ ước thuở thiếu thời. Chỉ là sự nghiệp vừa đi lên, bây giờ vì gặp tai nạn biển mà hóa thành hư vô.
Anh ta không cam lòng, sự không cam lòng ấy trở thành chấp niệm, biến anh ta thành lệ quỷ.
Kỳ Vô Quá nghe đến đó, tò mò hỏi: “Chấp niệm của anh là gì?”
Anh Tiền trả lời: “Thăng chức tăng lương, cưới cô em chân dài, lên làm CEO đứng trên đỉnh nhân sinh.”
“…”
Kỳ Vô Quá nghe xong, cuối cùng cũng biết vì sao lại xuất hiện kỳ nghỉ phép kỳ quặc trên đảo rồi.
Tóm lại là anh Tiền trở thành lệ quỷ hấp thụ những oán khí cùng tồn tại của những đồng bạn chết thảm trên biển, trở nên vô cùng mạnh mẽ. Anh ta giết sạch người trong bộ lạc, lại bị nhốt trên đảo không thể về quê cũ.
Nguyên nhân rất đơn giản, thi thể của anh ta ở trên đảo, nếu thi thể không thể quay về, anh ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây.
Mặc dù anh Tiền chỉ là một con quỷ, nhưng những năm tháng dài đằng đẵng trên đảo khiến anh ta gần như phát điên. Vì để giết thời gian, anh ta đã xây nên không gian nho nhỏ, trong không gian này, anh ta là vua.
Lại sau đó, có người đưa anh ta tới không gian quỷ vực, trong không gian này, anh ta có thể xây dựng thêm một thế giới hoàn chỉnh chân thật hơn bằng lực lượng khổng lồ có sẵn.
Kỳ Vô Quá hơi nhếch mày, nói: “Không gian quỷ vực kia cũng hào phóng phết đấy, cung cấp nhiều năng lượng như vậy cho các anh xây không gian nhỏ hơn là vì để những lệ quỷ như các anh có thể phát huy sở trường đặc biệt à?”
Anh Tiền thở dài, chuyển sang đề tài khác, nói: “Lần này tôi tổn thất rất lớn, toàn bộ người chơi đều qua cửa, tử khí còn bị con bạch tuộc kia phá hư một phần lớn.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Thật ra con bạch tuộc kia là át chủ bài anh để lại sau cùng đúng không? Vào đợt thứ hai của bài kiểm tra, bạch tuộc sẽ bắt đầu ăn thịt người chơi.”
Anh Tiền gật đầu: “Sau khi xây dựng không gian quỷ vực, dù có là tôi thì cũng phải tuân theo quy tắc đã định. Con bạch tuộc kia cũng thế, không hiểu sao nó đột nhiên mất khống chế, điều này rất bất thường, có thể chống lại quy tắc của không gian nhỏ thì chỉ có người có cấp bậc cao hơn…”
“Được rồi, các cậu cũng nên qua cửa thôi.”
Nói xong câu đó, anh Tiền đứng dậy, chầm chậm rời đi.
Trước mắt Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ hiện ra một ô vuông bán trong suốt.
Chúc mừng qua cửa.
Kỳ Vô Quá biết anh Tiền đã nói hết những gì mình có thể nói, hiện tại quyết tâm đuổi khách, dù ở lại cũng không hỏi thêm được gì.
Cậu nhìn Đoàn Lệ, nói: “Qua cửa thôi.”
***************