【 Mộ Tương thật ngu ngốc, ngay cả thích là gì cũng không biết.
】
- -
Tuy hôm sau không đến nỗi giữa trưa mới có mặt, nhưng cũng phải gần mười giờ.
Thời điểm Tu Từ và Phó Sinh đến đoàn phim, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ý tứ sâu xa.
Vì Vu Mạc và Tu Từ đều không có trợ lý nên hiện tại La Thường ở đoàn phim đảm nhiệm chức vụ này.
Hơn nữa Tu Từ còn có Phó Sinh, bình thường sẽ không cần đến cô.
Cô đưa chai nước khoáng cho Vu Mạc rồi chế nhạo nhìn về phía Tu Từ: "Đêm qua ngủ ngon chứ?"
Tu Từ: "...!Khá ổn."
Mỏi nhừ cả chân.
Phó Sinh với vẻ cười cười liếc nhìn Tu Từ, toàn thân hiện ra trạng thái tinh thần sảng khoái sau khi được chén một bữa no nê.
Ngủ thế còn không ngon được à? Rõ ràng đã chúc ngủ ngon rồi, đứa nhỏ còn điếc không sợ súng chọc ghẹo anh, cuối cùng không nhịn được phải nhào sang làm hai hiệp nữa.
Đang hiệp cuối thì Tu Từ thiếp đi, mệt lả cả người, có khi ngủ còn không mơ mộng gì.
"Không ăn cháo cũng phải ăn bánh bao, phải có gì vào bụng đã, rồi lát nữa ăn trưa."
Tu Từ thật ra không đói, nhưng Phó Sinh đã đút cậu không thể không ăn, đành ngoan ngoãn mở miệng.
"Em có chỗ nào không thoải mái không?"
"Chân đau." Trong giọng nói của Tu Từ vô tình thoáng vẻ ấm ức, giống như đang làm nũng.
"Cái này thì trách ai?" Phó Sinh nhấc chân Tu Từ đặt lên chân mình, khẽ xoa giúp cậu, "Là ai đêm qua sắp sáng rồi còn thích chọc người ta?"
"..." Tu Từ mím môi, "Nhưng đến lần thứ hai em có nhắc ngày mai phải dậy sớm mà..."
Tu Từ từ trước đến giờ không thể cự tuyệt Phó Sinh, cho dù thật sự không chịu nổi nữa cậu cũng chỉ nói "Ngày mai còn phải dậy sớm" như một lời từ chối tế nhị.
"Nào có chuyện tốt như vậy?" Phó Sinh nhìn vẻ mặt của Tu Từ, nhịn không được bóp một cái lên đùi trong đang bủn rủn của Tu Từ, "Không phải em nghĩ muốn bắt đầu là bắt đầu, muốn kết thúc là kết thúc đấy chứ?"
Tu Từ bị bóp đến mức run lên, không khống chế được kêu rên một tiếng, cảm giác tê dại khó giải thích truyền vào trong lòng, chuyển thành những nhịp đập thình thịch.
"Anh..." Tu Từ đè tay Phó Sinh lại, "Đừng..."
Phó Sinh không còn cố ý trêu cậu nữa, anh nhẹ nhàng giúp cậu xoa bóp, giảm bớt cảm giác nhức mỏi do vận động quá sức.
Xoa bóp cho Tu Từ gần mười phút, Phó Sinh mới đi làm việc của mình, để Hoàng Âm trang điểm cho Tu Từ.
Lúc ăn cơm trưa, Phó Sinh đang giúp Tu Từ lấy cà rốt cậu không thích ăn trong bát ra thì nhận được điện thoại của Từ Châu: "Tìm được người rồi."
Tu Từ nhất thời chuyển sang bộ dáng vểnh tai hóng hớt, khiến Phó Sinh nhìn mà nhũn cả tim, có lẽ đứa nhỏ tưởng là chuyện có liên quan đến Lâm Nhiễm.
Anh dừng một chốc mới hỏi: "Hiện đang ở đâu?"
"Ở một thị trấn nhỏ cách khoảng ngàn dặm, Lạc gia cũng đang tìm bọn hắn." Từ Châu khoe khoang nói, "Mỗi tội tôi nhanh chân hơn một bước."
"Cậu cẩn thận chút, đừng để bị nẫng tay trên."
"Không đâu, dù sao giờ cũng là xã hội pháp trị." Từ Châu cười cười, "Giờ bàn bạc điều kiện lúc trước cậu nói cho họ?"
Phó Sinh ừ một tiếng: "Nếu người tham gia gameshow lúc trước thật sự là một Lạc Kỳ Phong khác thì rất có thể Lạc Kỳ Phong đã xảy ra vấn đề rồi, vì tài vận gia tộc mà hại máu mủ ruột thịt dù sao cũng là một chuyện bê bối, Lạc gia sẽ không bỏ qua hắn."
"Cậu nói đúng." Từ Châu thở dài, "Nếu không vị đại sư này đã không tự nhiên mà dẫn một nhà già trẻ chạy đến thị trấn xa như vậy để sống, chính hắn cũng đã có linh cảm sẵn rồi."
Phó Sinh động viên xoa tay Tu Từ: "Cậu chú ý an toàn, đừng để bị cấp trên phát hiện, kẻo lại có người tạo áp lực."
Từ Châu ừ một tiếng: "Sẽ không, tôi toàn tìm người làm, có tra cũng không đến phiên tôi."
Điện thoại đặt xuống, Tu Từ chần chừ hỏi: "Lạc Kỳ Phong..."
Phó Sinh lựa lời một lúc, rồi nói ra thông tin Ô Bách Chu báo và một ít suy đoán của mình: "— Vậy nên, Lạc Kỳ Phong rất có thể đã bị nhốt lại, hoặc là thuyết âm mưu rất có thể hắn đã chết."
Tu Từ hơi sửng sốt: "Anh muốn đối phó với Lạc Kỳ Phong giả kia sao?"
"Hắn bắt nạt em như vậy, dù không có cách giải quyết hoàn toàn cũng phải lột mặt nạ của hắn ra chứ?"
Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ: "Yên tâm, tôi có chừng mực."
Phó Sinh và cha Lạc Kỳ Phong từng có qua lại, đó là một người rất thủ đoạn, nhưng cũng không giống kẻ sẽ làm ra hành vi hổ dữ ăn thịt con, không biết trong chuyện này hắn tham dự bao nhiêu phần.
Tu Từ mím môi, không lên tiếng.
Tuy cậu hận không thể khiến Lạc Kỳ Phong chết đi, nhưng cậu cũng không muốn Phó Sinh trở thành cái gai trong mắt người khác hay phải chịu bất kỳ thương tổn nào.
Cả buổi trưa Tu Từ đều hơi mất tập trung, NG rất nhiều lần, bị Phó Sinh kéo đến phòng nghỉ lén lút "dạy dỗ" một trận mới hoàn hồn lại.
"《 Vãng sinh 》cảnh thứ ba mươi chín phân cảnh một lần một action!"
【 Hôm nay là ngày đại hôn của Mộ Tương.
Dù hắn xưng đế, nhưng triều thần vẫn có không ít người đối với hắn không phục, không chịu bị khống chế.
Vậy nên vào lúc này, hoàng hậu trở nên cực kỳ quan trọng.
Lựa chọn một trọng thần trở thành cha vợ sẽ giúp hắn giảm bớt không ít chuyện phiền lòng.
Nhưng uống rượu ba phiên xong, hắn không trở về tẩm cung thưởng thức đêm xuân đáng giá, mà quỷ thần xui khiến đi tới Vị Ương cung.
Người khắp thiên hạ đều biết, Vị Ương cung vốn nên là nơi ở của hoàng hậu giờ lại giam lỏng thái phó trước đây của thái tử - Sư Hòa.
"Giờ là đêm đại hỉ, hoàng thượng không nên xuất hiện ở đây."
Ngoại trừ câu "cút" lạnh lẽo trước đây, Sư Hòa không nói nặng lần nào với Mộ Tương nữa, chỉ coi hắn như một người không quá quan trọng giống như trước.
"..." Mộ Tương nhìn Sư Hòa đang yên tĩnh thưởng trà, bỗng thoáng hoảng hốt,