Phó Sinh chắp vá lại những chuyện đã xảy ra lúc trước qua những câu chữ run rẩy của Tu Từ.
Sau khi Tu Từ được ông Chu cứu khỏi nơi đó liền xảy ra những việc này, có người cán chết Nhu Nhu, ông Chu phát tác bệnh đau tim tại chỗ rồi không kịp cấp cứu mà chết trên bàn mổ.
Còn Tu Từ đánh mất tất cả hi vọng, tự mình đưa ra lựa chọn từ bỏ Nhu Nhu, cũng từ bỏ chính bản thân mình.
Khi mũi dao cắt qua da thịt, máu không ngừng chảy, Tu Từ đau đến mức cả người run lẩy bẩy.
Cậu theo bản năng lấy điện thoại di động ra, muốn tìm Phó Sinh, để rồi nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ trong WeChat mới ngộ ra, cậu đã nói lời chia tay với người yêu rồi.
Có mấy ai lại không sợ hãi khi đối mặt với thời điểm cận kề cái chết chứ?
Tu Từ không làm được, cậu sợ chết khiếp.
Cậu sợ khi mình chết sẽ không ai nhớ tới, sợ Phó Sinh đảo mắt là quên mất cậu rồi đi tìm niềm vui mới, đi hôn môi một cậu trai khác.
Cậu sợ dù mình có chết rồi, lòng Phó Sinh cũng không mảy may gợn sóng!
Sao cậu có thể để người đàn bà kia toại nguyện được chứ?
Khương Sam nói cậu không xứng với con trai bà, thì Tu Từ nhất định phải dựa dẫm vào Phó Sinh cả đời.
Kết quả xấu nhất không phải là chết sao?
Cậu chẳng có gì trong tay, tất cả người thân cận đều đã đi xa.
Vì vậy Tu Từ ngắm ảnh chụp chung của mình và Phó Sinh trong điện thoại, một mình gọi xe cấp cứu.
Cậu tỉnh táo nói cho người ta biết mình tự cắt cổ tay, rất đau, chảy rất nhiều máu!
Hôm ấy phẫu thuật xong đã là buổi tối, Tu Từ không thích không khí bệnh viện nên một mình chạy ra ngoài, cậu cô đơn liêu xiêu trên đường đêm vắng vẻ, như thể một u hồn không tìm thấy chốn về.
Cho đến khi Lâm Nhiễm xuất hiện, dịu dàng nói: "Anh phải sống.
"
!
"Đó không phải lỗi của em.
" Phó Sinh ôm Tu Từ vào lòng, nâng mặt cậu lên lau nước mắt cho cậu, "Em đã làm rất tốt rồi, không phải lỗi của em.
"
"Em thường xuyên mơ thấy nó! " Tu Từ có chút hoảng hốt nói, "Mơ thấy nó cào em, hỏi tại sao em lại mang nó về nhà.
"
Tại sao đã nuôi nó tốt như vậy, mà còn nỡ tuyệt tình từ bỏ tính mạng của nó.
Tại sao lại thuần hóa dã tính của nó, rồi nhẫn tâm bỏ rơi nó.
Nếu lúc trước Nhu Nhu không tiếp xúc với Tu Từ và Phó Sinh, chung quy nó sẽ không dễ dàng thân cận với người như vậy, lại càng không thể thảnh thơi nằm ven đường tắm nắng.
Nói sẽ giống như mèo hoang bình thường, nhìn thấy người liền trốn Đông trốn Tây, nhìn thấy xe thì sợ hãi chui rúc vào góc nào đó.
Mỗi một lời một chữ Tu Từ nói ra, làm lòng Phó Sinh nhói lên trong nháy mắt.
Anh cúi đầu hôn lên trán Tu Từ, hận không thể đưa Lạc Kỳ Phong đến gặp Nhu Nhu.
Hai cái mạng ư!
Tạm thời không bàn đến Nhu Nhu, còn ông Chu hoàn toàn là bị hành vi của hắn hại cho tức chết, mà Tu Từ cũng suýt lựa chọn rời đi vì cái chết của ông Chu và Nhu Nhu.
"Xin lỗi! "
Tu Từ vất vả lắm mới có thể thở lại bình thường, bèn chôn trong ngực Phó Sinh xin lỗi: "Em không cố ý lừa gạt anh, em chỉ không biết nên nói như thế nào, em sợ anh! "
Nửa câu sau không ra khỏi miệng, Phó Sinh cũng hiểu được ý chưa nói hết của cậu, có lẽ là sợ chính anh sẽ trách cậu ấy.
"Em có ngốc không? Sao tôi có thể trách em được?" Phó Sinh khẽ thở một hơi, "Em ở chỗ này của tôi mãi mãi là ưu tiên hàng đầu, là người quan trọng hơn so với bất kỳ người nào hay chuyện nào đi chăng nữa.
"
"Không phải! "
Tu Từ ôm eo Phó Sinh không chịu ngẩng đầu, cậu không chỉ sợ Phó Sinh trách mình, cậu sợ Phó Sinh sẽ cho rằng mình không lương thiện.
Lúc bọn họ chưa yêu nhau, không biết vì sao, Phó Sinh từng nói "Người hoạt bát lương thiện ai lại không thích".
Tu Từ nhớ rất kỹ câu nói này, rồi khi đi cùng Phó Sinh cậu bắt đầu cố ý trêu chọc chó mèo trên đường, tiêu tiền mua đồ ăn cho mèo hoang chó hoang, ngay cả mấy chuyện đối với người khác có vẻ hơi ngốc ngếch như dìu cụ bà qua đường cậu cũng từng làm rồi.
Sau đó dần dà thành quen, Tu Từ giống như đã thật sự trở thành cái người lương thiện trong lời Phó Sinh.
Dù vào lúc không có Phó Sinh, cậu cũng sẽ giúp người mù đi qua những địa hình khó, còn tiết kiệm tiền ăn cả tuần để mua thuốc cho mèo hoang bị nấm, lúc đi xe buýt nhìn thấy phụ nữ có thai sẽ chủ động nhường ghế.
Cậu vốn dĩ không phải như thế.
Là Phó Sinh kéo cậu ra khỏi thế giới khép kín, cho cậu năng lực đồng cảm.
Cho nên cậu sợ, sợ sau khi Phó Sinh biết được tất cả sẽ cảm thấy mình chỉ đến thế, cái gọi là lương thiện cũng chỉ là giả vờ.
"Video là em đăng?" Phó Sinh xoa nhẹ đầu Tu Từ, không có ý tứ trách tội.
Nhưng Tu Từ vẫn theo bản năng cứng người lại: "Vâng! "
Phó Sinh hiểu ra, dùng giọng điệu thuật lại: "Cho nên lần đầu tiên em nhìn thấy Lạc Kỳ Phong, em thất thố là vì cái này.
"
"Ừm! " Tu Từ giống như đứa nhỏ bị bắt nạt ở ngoài về mách lẻo với người lớn, "Bởi vì cái xe không tiếp xúc trực tiếp với ông Chu nên bọn họ không điều tra, chỉ là chết một con mèo mà thôi! "
Chỉ sợ không phải không điều tra, mà là có người không cho điều tra.
Phó Sinh khẽ thở dài, cúi người xuống giúp Tu Từ kéo lại vai áo thun bị xộc xệch: "Xin lỗi, là anh trai phải nói xin lỗi với em.
"
Tu Từ ngơ ngác: "Em! "
Phó Sinh lau đi nước mắt trên mặt cậu: "Lúc đấy không nên nổi giận với em khi chưa hiểu toàn bộ sự việc.
"
"! " Tu Từ cúi đầu, khi ấy thật sự rất khó chấp nhận, cậu chỉ tiếc không thể giấu Phó Sinh đi rồi buộc anh nói lời yêu mình mới được.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, thật ra Phó Sinh cũng không quá hung dữ với cậu, cũng không nói lời nào quá đáng, chỉ là lạnh mặt bảo cậu đi xin lỗi.
Dù sao người giấu giếm trước cũng là cậu, còn Phó Sinh cái gì cũng không biết.
Dưới tình huống như vậy, Phó Sinh vẫn chọn giữ cậu lại, chấm dứt hợp đồng cùng Lạc Kỳ Phong.
"Anh không sai! " Tu Từ rúc vào lòng Phó Sinh, đuôi mắt vẫn ươn ướt ửng hồng: "Là em quá bốc đồng.
"
Sau khi dỗ Tu Từ xong, Phó Sinh hỏi cậu: "Em có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Tu Từ lắc đầu một cái: "Em có thể.
"
Cảnh tiếp theo của cậu vốn là cảnh khóc, cho nên mới có thể khóc không kiêng dè như vậy lúc Phó Sinh vội vội vàng vàng tìm cậu an ủi, coi như là chuẩn bị trước.
Phó Sinh trước giờ vẫn hết cách với Tu Từ, chỉ có thể bất đắc dĩ dung túng.
"Video là em tung ra ngoài?"
"Ừm! " Tu Từ chần chừ gật đầu, len lén lút lút liếc mắt nhìn Phó Sinh một cái.
Lúc mới lấy được video, Tu Từ có báo cảnh sát xử lí chuyện này, nhưng có lẽ bởi vì tài xế gây chuyện không có liên quan trực tiếp đến cái chết của ông Chu, thêm cả chiếc xe kia không có biển số, việc này cuối cùng đành sống chết mặc bay.
Dù sao cũng chỉ có một con mèo bị thương trực tiếp bởi chiếc xe mà thôi.
Với một số người không có tình cảm